Thế là Tịnh Hề mua cả đống chó về luôn.
Mua thêm cả thức ăn cho chó nữa.
Còn cả chuồng chó...
Thôi, hơi nhiều. Mua chuồng sau vậy.
Tịnh Hề ôm chó đi thanh toán.
Một con thì nhẹ...
Nhưng năm con thì nặng quá.
"Chị ơi, em trả tiền." Cô nhóc móc từ trong cặp ra mấy tờ nhân dân tệ đưa cho nhân viên. Cô gái ngồi đếm tiền, sau đó tỏ vẻ "cảm thông" mà nói: "Bé ơi, chỗ tiền này thiếu rồi."
Tịnh Hề:"..." Thiếu sao?
Cảm thấy hơi nhục...
Ta thế mà đưa thiếu "xiền".
Không sao, đưa thêm tiền là được.
Chị nhân viên thấy cô nhóc dễ thương này im lặng, bèn nghĩ là nhóc ta không có đủ tiền để mua, đành dịu giọng khuyên nhủ: "Bé ơi, nếu em thích mua chó thì mua một con được rồi mà."
Tịnh Hề:"..." Ta cũng muốn mua một con lắm!
Nhưng Milu là con nào?
Có quỷ mới biết!
"Đâu có nha, chị nhân viên. Để em đưa thêm tiền." Cô mở balo ra, lục lục lọi trong đó.
A, đây rồi.
Tịnh Hề móc ra một xấp tiền dày cồm cộp, hàng đống tờ tiền đỏ rực xếp chồng lên nhau. Cô bé cười ngòn ngọt, đưa cho chị nhân viên: "Chỗ này đủ chưa ạ."
Nhân viên:"..."
Cô ta run rẩy nhận xấp tiền đó, nuốt nước bọt.
Tưởng cô bé này không đủ tiền...
Ai ngờ là do không biết đếm đấy thôi.
"Thế này thừa rồi, bé ơi." Quá thừa ấy chứ.
Số tiền này bằng mấy tháng tiền lương của cô ta gộp lại đấy.
"Chị trả em tiền thừa là được nha." Tịnh Hề xoè tay ra nhận lấy số tiền thừa còn lại. Xong xuôi mọi việc, tay cô chống lên má bánh bao, hỏi chị nhân viên: "Chị ơi, bên chị có dịch vụ giao hàng không ạ?"
"Có, em muốn giao tới địa chỉ nào thì ghi ra đây." Chị ta đưa cho cô cái bút: "Nhân viên giao hàng sẽ đưa tới tận nơi. Em ghi lại cả số điện thoại đi."
Tịnh Hề ngồi hí hoáy viết. Xong xuôi mọi việc, cô xách rổ đựng chó lên, về nhà.
Ngẩng đầu lên nhìn tuyết rơi mịt mù trước mặt, rồi lại nhìn sang rổ đựng chó con chó mẹ...
Nghe bảo lông chó rất dày...
Chịu lạnh thế này chắc không chết đâu nhỉ?
Chuột nhỏ thò đầu ra, can ngăn hành vi giết chó của kí chủ: \[ Chó con có lông mun rất mỏng. Nếu ngài mà không sưởi ấm cho nó, thì sẽ bị lạnh mà chết.\]
Tịnh Hề:"..." Đến mệt vì chó.
Hề bảo bảo cởi áo khoác ngoài ra, chùm lên rổ chó. Thân ngoài cô nhóc giờ chỉ mặc hai chiếc áo mỏng manh. Tịnh Hề chỉnh lại mũ len và khăn choàng, mở cửa kính ra, đi ra ngoài đón lấy trận gió lạnh...
\[...\] Kí chủ, cố lên!
Vì khách hàng...
Nhìn cô ấy trông lạnh quá đi.
Đau lòng cho kí chủ nhà nó.
Giữa cơn mưa tuyết trắng xóa, một bóng xe taxi cũng chẳng thấy đâu. Tịnh Hề run lẩy bẩy xoa xoa hai cánh tay, lông mi trắng tuyết rung rung. Cô nhóc ủ kín cái