Đang đi lựa đồ, chợt chuột nhỏ phun ra một câu: \[ Kí chủ, nam nữ chính đang ở đây đấy. À, còn có cả nam phụ đại nhân nữa kìa.\]
Động tác tay khựng lại một chút, Tịnh Hề vẫn tiếp tục chọn quần quần áo áo, trong đầu hỏi lại chuột nhỏ...
Ngươi chắc chứ?
\[ Chắc nha. Nam nữ chính đi chơi với nhau. Bạn thân của Lạc Vy Vy say nắng nhẹ với Lạc Cẩm Tu nên cô ta rủ cả anh hai mình đi cùng đứa bạn đó.\]
Ừ...
\[ Kí chủ không định làm gì sao?\]
Ta đang mua đồ, ngươi ngồi yên đó mà trông chó đi, nói ít thôi.
\[...\] Cô đợi đấy.
Cứ mua mua mua đi.
Rồi kí chủ sẽ phải hối hận.
Tịnh Hề cầm lên một đôi tất màu đỏ kẻ sọc trắng...
Ừm, rất có không khí của mùa Giáng Sinh.
Cái này mua cho chuột nhỏ.
Cầm lên đôi tất màu xanh...
Mua cho chuột nhỏ...
Cầm lên đôi tất màu hường...
Mua cho chuột nhỏ...
Cầm lên đôi tất màu x...y..z...
Mua hết cho chuột nhỏ!!!
Tịnh Hề nhìn một lô tất bảy sắc cầu vồng trong giỏ hàng, hài lòng cười. Tưởng tượng ra cảnh cục lông trắng trắng mềm mềm nằm trong này...
Rất đáng yêu, rất tròn...
Mua về hết.
Mang đồ đi thanh toán trả tiền, chưa kịp cầm túi hàng, thanh âm hệ thống đã vang lên trong đầu: \[ Ting! Nhiệm vụ nhánh số 2: Đạt thành giao dịch với khách hàng. Mục tiêu nhiệm vụ: Trương Dĩnh.\]
Mức độ nhiệm vụ: Báo động vàng.\]
Tịnh Hề:"???" Gì đấy?
Khẩn cấp lắm à?
Khách hàng của chúng ta sắp đi lĩnh cơm hộp rồi sao?
\[ Kí chủ, không đến mức đấy đâu. Nhưng mà...\] Cậu chuột đáng ghét kéo dài giọng: \[ Ngài không mau chân là xong hết đó.\]
Tịnh Hề nhún nhún vai...
Cho chết luôn đi.
Ta mợt rồi.
\[...\] Nhìn bộ dạng bình bình thản thản dắt chó đi chơi của Tịnh Hề, cậu chuột trợn trắng cả mắt lên, rít qua kẽ răng: \[ Khách hàng cách ngài ba bước chân thôi mà, kí chủ!!!\]
Tịnh Hề chớp chớp mắt hạnh, lùi ba bước...
Đâu? Khách hàng đâu?
\[...\] Kí chủ đôi lúc lại thích đối nghịch với bổn chuột.
Nể mặt cô mua tất cho ta...
\[ Kí chủ, mười điểm công đức của ngài đang ở chỗ đám nữ chính đó. Đi qua gian hàng này đã, rẽ trái là đến rồi.\] Bốn chữ "mười điểm công đức" đặc biệt được nhấn mạnh.
Phải nói thế kí chủ mới tỉnh ngộ.
Tịnh Hề đi theo hướng chuột nhỏ chỉ, chưa kịp đến nơi đã nghe thấy tiếng quát của nữ nhân: "Trương Dĩnh, cô cầm đồ của khách hàng thì lập tức mang đi trả. Bằng không, tôi sẽ gọi cho cảnh sát tới đây bàn giao chuyện này."
"Chị Lệ, chuyện này không phải do em làm mà." Giọng nói vang lên, tràn đầy sự khẩn cầu. Trương Dĩnh gấp đến phát khóc, gắt gao cắn môi, thân hình bé nhỏ không khỏi run rẩy.
Người được gọi là chị Lệ kia một chút cảm xúc cũng không có, lạnh lùng: "Cô suy nghĩ thật kĩ đi. Nếu cô không đem đồ trả cho khách hàng, công việc này của cô cũng đừng hòng giữ nữa."
Tịnh Hề đứng bên