Nhân chứng vừa bước vào, Hạ Băng đã cứng đờ người lại.
Người ấy không ai khác chính là Đường Hoa Linh.
Bàn tay Hạ Băng thoáng siết chặt lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Đến cuối cùng là tại sao cô ta lại là nhân chứng? Sẽ không phải là muốn lên đây nói xằng nói bậy chứ?
Đường Hoa Linh vẫn một đường mà bước vào bên trong phiên tòa.
Cô ta không hề để ý đến thái độ của những người xung quanh.Thứ cô ta quan tâm là vẻ mặt ngạc nhiên của Hạ Băng.
Đường Hoa Linh vô tình lướt qua bàn tay đang đan chặt vào nhau của Lạc Tử An và Hạ Băng.
Lông mày cô ta cũng vì vậy mà khẽ nhíu lại, nét mặt trong một giây đã không kiềm chế được mà khó chịu.
Nhưng ánh mắt lướt qua chỗ hai người cũng rất nhanh chóng rời đi.
Đường Hoa Linh vẫn tiếp tục hoàn thành sứ mệnh làm nhân chứng của mình.
Dù sao, người đàn ông mà cô ta dùng cả mạng sống để giành lấy kia cũng đang ngồi đây.
Đang quan sát mọi hành động và lời nói của cô ta.
Đường Hoa Linh thầm nghĩ.
Giờ phút này chỉ cần cô ta vô tình nói ra một câu nói sai sự thật nào đó thì chắc chắn cái mạng tàn này cũng sớm ngày siêu thoát.
Cũng vì lời de dọa của Lạc Tử An nên tâm trạng của Đường Hoa Linh trở nên căng thẳng.
Cô ta có chút cứng đờ người.
May sao miệng thì vẫn nói rất lưu loát.
"Xin chào các vị thẩm đoàn.
Tôi xin tự giới thiệu tôi là Đường Hoa Linh."
"Cứ tưởng là ai xa lạ.
Hóa ra lại là tiểu thư Đường gia.
Bảo sao nãy giờ tôi thấy cô ta quen lắm."
"Tiểu thư Đường gia gì giờ này nữa.
Bố cô ta đã sớm vào trại giam mà sống rồi còn đâu.
Đường gia bây giờ có khác gì mấy người vô gia cư đâu chứ."
"Gia đình cô ta bị vậy cũng đáng.
Tôi cũng sớm không vừa mắt Đường gia lâu rồi.
Dám cậy quyền mà chèn ép tôi bao nhiêu lâu.
Lần này thì hay rồi.
Đúng là báo ứng cả."
"Lại nói thêm cô ta sẽ không đổ thêm dầu vào lửa chứ? Tôi nghe nói cô ta yêu chồng của tiểu thư Hạ gia.
Nếu như thật sự chuyện ấy là thật thì khác gì cô ta đến phá đám Hạ gia đâu."
"Ai mà biết được.
Lòng người khó đoán, chỉ có tận mắt chứng kiến mới biết mục đích thật sự của cô ta là gì."
Hai người ngồi ở hàng ghế thứ hai từ nãy đến giờ vẫn luôn bàn tán không ngừng về Đường Hoa Linh.
Họ không hề lo sợ sẽ bị cô ta nghe thấy.
Và sự thật đã chứng minh, mặc dù Đường Hoa Linh đứng tận phía trên nhưng không hiểu vì sao cô ta vẫn nghe rất rõ từng câu, từng chữ của hai người đàn ông kia.
Họ bàn tán, họ xỉa xói, họ coi thường cô ta.
Tất cả chỉ vì Đường gia bị lâm vào cảnh khốn khó.
Đường Hoa Linh không cam lòng chấp nhận số phận bi thương như vậy.
Cô ta muốn vùng dậy, muốn đạp đổ đi sự sống của Hạ gia.
Muốn cho Hạ Băng cũng phải nếm mùi đau khổ như cô ta đang phải trải qua.
Nhưng đến cuối cùng Đường Hoa Linh vẫn không có đủ dũng khí để làm vậy.
Cô ta sợ bản thân mình sẽ bị Lạc Tử An cho sống không bằng chết.
Lòng hận thù của Đường Hoa Linh với Hạ Băng là rất lớn nhưng cũng không đủ để cho cô ta ném đi cọng