Sau đó Hạ Băng trò chuyện cũng Diệp Tâm Bách thêm một lúc nữa rồi tắt máy.
Cô nhìn đồng hồ, cũng sắp hết giờ nghỉ giải lao rồi, mọi người đã sớm quay lại phòng để tiếp tục phỏng vấn.
Hạ Băng cất điện thoại vào trong túi áo, xong cô quay người vào bên trong phòng.
Căn phòng bây giờ đã tương đối đủ người.
Duy chỉ có cô gái vẫn còn đang phỏng vấn dở khi nãy là không thấy mặt.
Hạ Băng cũng không vội, cô đi về chỗ của bản thân và ngồi xuống chờ đợi người kia quay lại.
Mãi hơn mười phút sau, cánh cửa phòng mới mở ra.
Cô gái kia đã quay lại.
Nhưng Hạ Băng lại tinh ý nhận ra thái độ của y rất khác thường.
Cô gái vẫn luôn tránh khỏi ánh nhìn của các vị giám khảo, đặc biệt là Hạ Băng.
Các câu trả lời của y cũng không còn dứt khoát và mạch lạc như trước nữa.
Có một chút gì đó gọi là gấp gáp và lo sợ.
Hạ Băng cảm thấy có chuyện không hay đã xảy ra.
Có như vậy cô gái này mới bị ảnh hưởng lớn đến trạng thái của bản thân tới mức như vậy.
"Em cứ làm hết khả năng của mình đi.
Đừng sợ, sẽ không có ai có thể làm hại em đâu." Ngay lúc cô gái đi lướt qua chỗ Hạ Băng, cô đã tranh thủ nói đôi câu khiến cho cô gái kia trong nháy mắt đã cứng đờ người lại.
Gương mặt của y cũng dần chuyển sang trắng bệch, cảm thấy hiện tại đang rất sợ hãi.
Có lẽ là vì câu nói của Hạ Băng.
"Lâm Mộc! Em cẩn thận chút!" Tạ Uyển Ân có hơi lớn tiếng khi thấy cô bé này có hơi thất thần, suýt chút nữa là đã va phải đồ dùng trong phòng rồi.
Lâm Mộc vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác lo lắng và sợ hãi bỗng chốc nghe thấy có người kêu tên mình.
Y nhanh chóng hoàn hồn lại và kịp dừng chân trước khi đá phải chiếc ghế phía trước.
"Em..
em xin lỗi." Nhận ra sự thất thố của bản thân, Lâm Mộc vội cúi người xuống liên tục, miệng thì vẫn luôn nói "xin lỗi".
Thái độ này của y khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
Rõ ràng Tạ Uyển Ân cũng chỉ là nhắc nhở y một câu để không xảy ra sự cố thôi mà.
Cũng không đến mức khiến Lâm Mộc hoảng sợ vậy chứ?
"Aizz chị cũng chỉ là nhắc nhẹ em thôi.
Không cần căng thẳng đến mức đó đâu.
Em nếu thấy không ổn thì có thể ra ngoài hít thở không khí năm phút rồi quay lại, tụi chị sẽ cho em phỏng vấn lần hai."
"Như vậy..
liệu có ổn không?" Lâm Mộc hơi do dự, y sợ chỉ vì trạng thái của bản thân mà ảnh hưởng đến nhiều người khác.
"Vậy em thấy tình hình hiện tại của em mà tiếp tục phỏng vấn thì liệu có ổn không?" Triệu Phong Vũ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Mộc, y đưa ra một câu hỏi khác và yêu cầu cô phải trả lời.
Có thể nói cách của Triệu Phong Vũ rất tốt.
Chỉ một câu hỏi đã khiến cho Lâm Mộc còn đang do dự liền nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi lui khỏi phòng.
Hạ Băng nãy giờ vẫn luôn muốn có cơ hội trò chuyện riêng với Lâm Mộc nhưng không kiếm được lý do nào chính đáng.
Bây giờ nhân lúc Lâm Mộc ra ngoài, Hạ Băng cũng tranh thủ rời khỏi phòng để gặp y ở ngoài phòng.
"Tôi đi vệ sinh một lát." Hạ Băng nói xong liền đứng dậy và rời khỏi phòng, chưa kịp để cho bốn người kia phản ứng lại.
Tạ Uyển Ân nhìn Triệu Phong Vũ ở bên cạnh rồi nói nhỏ..
"Hạ Băng, em ấy hình như có gì đó khác thường?"