Hạ Băng đọc xong dòng tin nhắn bên dưới của Diệp Tâm Bách, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Đến cuối cùng cô vẫn không biết mình nên trả lời y như thế nào.
Hạ Băng thấy mình không còn đủ tư cách để làm bạn với y nữa.
Diệp Tâm Bách nói đúng, Hạ Băng đã đối xử với y rất tàn nhẫn.
Không chỉ là bảy năm qua mà có lẽ là từ lúc cả hai biết nhau đến bây giờ…
Lạc Tử An đang tập trung lái xe, đường buổi sáng có hơi đông đúc nên hiện tại xe anh đang kẹt cứng trên đường.
Thỉnh thoảng mới nhích lên được một chút ít nhỏ nhoi.
Lạc Tử An quay sang nhìn người bên cạnh liền bắt gặp vẻ mặt bối rối cùng hối hận của Hạ Băng.
Y liền liếc qua màn hình điện thoại vẫn đang phát sáng của cô thì phát hiện tin nhắn của Diệp Tâm Bách.
Trong một lúc nhất thời, Lạc Tử An cảm thấy khó chịu trước tình cảnh này.
Nhưng đến cuối cùng anh vẫn là kiềm chế được cảm xúc ấy.
Dù sao thì Diệp Tâm Bách cũng không phải là người xấu, muốn dùng thủ đoạn để cướp Hạ Băng từ tay anh.
Đến bản thân Lạc Tử An, anh cảm thấy mình còn nợ y một lời xin lỗi và một lời cảm ơn.
Anh đã cho người điều tra và biết y đã thích Hạ Băng được bảy năm rồi.
Gấp bao nhiêu lần so với số ngày kết hôn của anh và Hạ Băng.
Vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của anh, Diệp Tâm Bách liền mất đi cơ hội có thể sóng vai cùng Hạ Băng trên lễ đường.
Điều này đã làm cho anh cảm thấy mình hình như đã xen vào chuyện của hai người…
Còn lời cảm ơn, Lạc Tử An muốn gửi tới Diệp Tâm Bách là vì sau tất cả, y chấp nhận tin tưởng anh mà giao Hạ Băng cho anh.
Chấp nhận từ bỏ đoạn tình cảm mà y đã cố đeo đuổi bao lâu nay này.
“Em có chuyện gì khó chịu sao? Cứ nói đi.
Anh sẵn sàng lắng nghe.” Lạc Tử An dù biết lý do khiến cho Hạ Băng bày ra vẻ mặt này nhưng anh vẫn phải tôn trọng cô mà để cô tự nói ra.
Hạ Băng còn đang mang đầy tâm sự, nghe Lạc Tử An nói vậy thì cũng hơi băn khoăn.
Cô thật sự muốn nói chuyện này ra để nhờ sự giúp đỡ của anh.
Nhưng Hạ Băng lại sợ Lạc Tử An không chấp nhận vợ mình có mối quan hệ thân thiết với một người bạn khác giới.
Đặc biệt là người này còn từng thích cô.
Mặc dù ngày hôm qua Lạc Tử An đã nói là mình không có tư cách để ghen.
Nhưng đó là chuyện của hôm qua.
Hôm nay lại khác, anh có quyền để bày rỏ thái độ khó chịu của mình.
Nếu như chuyện này Lạc Tử An mà biết thì Hạ Băng sợ hạnh phúc mới chớm nở của mình lại sớm lụi tàn.
“Em lo lắng anh sẽ khó chịu vì câu chuyện của mình sao? Yên tâm, dù cho có chuyện gì anh cũng sẽ bình tĩnh và tin mọi lời em nói.” Lạc Tử An biết Hạ Băng có nỗi băn khoăn gì trong lòng.
Chính vì vậy nên anh đã nói thêm một câu nữa để cô có thể gỡ bỏ hoàn toàn nỗi lo lắng trong lòng mà chia sẻ với anh.
Lần này Hạ Băng thật sự đã chấp nhận nói mọi chuyện với Lạc Tử An.
Dù cho kết quả cô cũng chưa thể đoán được.
“Thật ra thì… bạn quen hồi nhỏ