Một lúc sau, chiếc xe cũng đã đến công ty.
Lạc Tử An thuần thục dừng xe ngay đại sảnh của công ty Hạ Băng nên đã thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn tò mò có, ngưỡng mộ có, ghen tị cúng có của những nhân viên trong công ty cô.
Họ thật muốn xem người ngồi trong xe là ai mà lại có thể lái xe sang như vậy đi làm.
Hạ Băng đang định đẩy cửa xuống xe thì liền nghe thấy người bên cạnh lên tiếng: “Để anh xuống mở cửa cho em.”
Lạc Tử An nói xong định đi xuống thì đã bị bàn tay của Hạ Băng ngăn lại: “Không cần phiền phức vậy đâu.
Em tự xuống cũng được.” Nói xong cô liền mở cửa xuống xe, để lại một mình anh với gương mặt khó ở ở trên xe.
Hạ Băng đi rồi, Lạc Tử An vẫn còn chưa hết sự khó chịu.
Ban nãy anh còn đang định cho toàn thể nhân viên của cô biết về mối quan hệ thân mật của cả hai.
Vậy mà Hạ Băng…
Lạc Tử An không nghĩ tới thì thôi, càng nghĩ càng thêm sầu.
Sau cùng anh nhất quyết ném chuyện này ra khỏi đầu để còn lái xe về công ty mình và làm việc.
…
Chiếc xe màu đen sang trọng sau một hồi đỗ lại thì Hạ Băng từ trên xe đi xuống.
Mọi người càng thêm tò mò về danh tính người đã chở cô đi làm.
Rốt cuộc là ai mà có thể được Hạ tổng cho phép đưa đón như vậy chứ.
Thật là hâm mộ người kia mà.
Toàn bộ nhân viên đều đang chìm đắm trong cảm giác ngưỡng mộ người kia có thể được Hạ tổng của bọn họ ưu ái mà không hề biết rằng “người kia” trong lời của bọn họ lại chỉnh là Lạc Tử An - người đàn ông khiến cho ai cũng phải khiếp sợ…
“Chào Hạ tổng.
Chúc chị một ngày tốt lành.” Lễ tân theo thói quen cúi người chào Hạ Băng một cách cung kính.
Mọi việc có lẽ sẽ rất bình thường cho đến khi Hạ Băng cảm nhận được ánh mắt mà cô lễ tân này nhìn mình hình như là mang theo vài phần ý vị sâu xa.
Song, Hạ Băng cũng không có đủ thời gian để mà nghĩ nhiều hơn.
Cô nhanh chóng để lại một câu “ừm” rồi đi thẳng vào trong công ty.
“Hạ tổng, người vừa đưa chị đi làm là ai vậy?” Hạ Băng còn đang chờ thang máy thì đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc.
Nếu không nhầm thì đây là giọng của Lâm Mộc.
Ngay từ khi Lâm Mộc nói ra câu nói kia thì cô nhân viên lễ tân khi nãy đã nín thở lại để có thể nghe được câu trả lời từ Hạ Băng là gì.
Cô ta rất hóng danh tính của người kia.
“Cũng không có gì đâu.
Chỉ là một người có quan hệ rất tốt với tôi thôi.” Hạ Băng vẫn là bộ dáng lạnh nhạt như trước, thật là nhìn không ra người đã vì Lâm Mộc mà lớn tiếng vào hôm nọ.
“Em có chắc là chỉ quan hệ tốt không? Chứ chị biết người đưa em đi làm là ai đấy.” Tạ Uyển Ân từ trong phòng nhân sự đi ra đã nghe đúng câu nói của Hạ Băng.
Trong chốc lát y nảy ra ý định xấu, muốn trêu cô một chút.
Đúng như dự đoán, Hạ Băng hơi nhăn mày lại vì câu nói của Tạ Uyển Ân.
Bây giờ chưa phải lúc nói chuyện này, Hạ Băng không muốn chỉ vì một câu lỡ lời của y mà lại làm cho mọi việc trở nên rối hơn.
Cô cũng không muốn nhân viên quá bận tâm về đời sống cá nhân của mình.
“Nhìn bộ dáng khó chịu của em kìa.
Yên tâm, chị sẽ không nói ra đâu.
Vẫn là nên để em tự lo việc của mình.” Tạ Uyển Ân biết mình quá lời nên cũng nhanh chóng thức thời, thu hồi lại dáng vẻ không nghiêm