Sau khi Tạ Uyển Ân đi thanh toán không thành công do nhân viên nói Hạ Băng đã trả từ trước rồi thì liền quay lại chỗ mọi người.
Y đưa mắt nhìn xung quanh, ai ai cũng trong tình trạng say không biết trời đất là gì.
May ra còn một vài người tửu lượng cao thì hơi chóng mặt, cũng coi như là còn chút ý thức về cuộc sống xung quanh.
Tạ Uyển Ân nhìn con người nằm bất động trên bàn thì thầm thở dài.
Hạ Băng tửu lượng không cao, lại còn bị nhân viên liên tục rót rượu.
Tới bây giờ cô là người bất ổn nhất trong tất cả.
“Chúng ta… ai sẽ là người đưa Hạ Băng về đây?” Tạ Uyển Ân nhìn ngó xung quanh như để tìm kiếm bóng dáng còn tỉnh táo duy nhất trong một nhóm người sớm đã gục ngã do hơi men.
Và kết quả là chả ai còn đủ tỉnh táo để nhận trách nhiệm đưa Hạ tổng của bọn họ quay trở về nhà cả.
Lâm Mộc đứng bên cạnh, y đang định dơ tay xung phong đưa Hạ Băng về thì đã nghe thấy tiếng đẩy cửa vào phòng.
Tất cả mọi người trong nháy mắt liền nhìn ra phía cửa, để xem người vừa bước vào là ai…
Tất cả mọi người ai nấy đều đứng bất động, họ có cảm giác cơn say đã không còn một chút gì nữa khi mà nhìn thấy người vừa bước vào.
Lạc Tử An tại sao lại xuất hiện ở đây? Sẽ không phải là đi bàn việc làm ăn sau tiện thể ghé qua chào đôi lời đó chứ? Bọn họ có phúc phần lớn đến vậy sao?
Toàn bộ nhân viên trong nháy mắt thanh tỉnh toàn bộ đầu óc.
Không ai dám thở mạnh, ánh mắt luôn dõi theo mọi hành động của Lạc Tử An.
Tạ Uyển Ân nhìn thấy Lạc Tử An thì hai mắt phát sáng lên.
Cuối cùng cũng có người đến đưa đứa em của cô về nhà rồi.
Thật là cảm tạ trời đất đã nghe thấy tiếng lòng của y mà.
Tạ Uyển Ân thầm chắp hai tay cảm tạ ông trời mà không hề nhớ tới việc mình phải chào hỏi Lạc Tử An.
Nhưng hình như anh cũng không quá chú ý về vấn đề này.
Ngay khi vừa bước vào phòng, ánh mắt Lạc Tử An đã luôn dán chặt lên người con gái đang gục xuống bàn duy nhất kia.
Ai trong căn phòng cũng có thể nhận ra ánh mắt Lạc Tử An nhìn Hạ tổng của bọn họ có gì đó không đúng.
Rõ ràng là trong ánh mắt đó thập phần đều là ôn nhu và cả sự cưng chiều.
Có ai có thể nói cho họ biết có chuyện gì xảy ra với hai con người này không?
“Cậu đến nhanh thật đấy.
Tôi còn nghĩ một lúc nữa cậu mới tới nơi.” Triệu Phong Vũ im lặng nãy giờ, lúc này y mới lên tiếng.
Chỉ một câu nói của y cũng khiến cho căn phòng rơi vào trầm tư.
Cho nên, người đàn ông này xuất hiện ở đây là do một tay Triệu Phong Vũ gọi người ta đến? Mối quan hệ giữa hai người này cũng có gì đó không bình thường nha.
“Tôi đang đi xử lý công việc gần đây thì cậu gọi đến.
Cũng thuận tiện bảo tài xế đánh xe qua luôn.” Lạc Tử An trả lời câu hỏi của Triệu Phong Vũ xong thì lại gần Hạ Băng.
Anh cởi áo vest của mình khoác bên ngoài cho cô.
Xong xuôi thì tìm tư thế phù hợp mà bế bổng Hạ Băng lên rồi rời đi.
Trước khi đi y cũng không quên nói với Triệu Phong Vũ một câu cảm ơn.
…
“Này! Sao anh có số anh ta vậy?” Tạ Uyển Ân chờ cho Lạc Tử An đi rồi thì y mới huých nhẹ tay vào bụng người đằng sau để nói ra thắc mắc từ nãy giờ của mình.
“Anh lấy máy Hạ Băng gọi.
Không phải máy của anh.”
“Hả?” Tạ Uyển Ân có cảm giác như chính mình đang nghe lầm.
Triệu Phong Vũ nói lấy máy Hạ Băng gọi là có ý gì?
“Em không cần phải ngạc nhiên như vậy.
Thật ra cũng không tính là anh lấy máy cô ấy gọi.
Chỉ là khi nãy Lạc Tử An gọi đến anh thuận tiện nghe giúp