"Em… em…"
Đỗ Nhược Vi giương to mắt nhìn chằm chằm Quách Thừa Nhân, nhất thời cổ họng nghẹn ứ do khí thế áp bức toát ra từ trên người đối phương, khuôn mặt nhăn nhó, đôi mắt vướng đầy bi thương.
Bao nhiêu oan ức liên tục ập xuống đầu, Đỗ Nhược Vi cắn chặt răng, tự hỏi rằng cô nên xử lý ra sao mới được.
Ở căn nhà này, chẳng một ai tin tưởng cô cả.
Người đàn ông hời hợt đá xéo Đỗ Nhược Vi, hắn ta khoanh tay trước ngực: "Đừng cãi nữa, con người cô ra sao tôi thừa biết rồi.
Ban đầu lợi dụng mẹ tôi thương xót cô để đặt chân vào Quách gia, sau khi mục đích đạt được rồi thì ngay lập tức trở mặt, lên giọng.
Đỗ Nhược Vi, hình như thời gian gần đây tôi dung túng cô quá nên cô càng được nước lấn tới?" Khóe môi Quách Thừa Nhân nhếch lên, ánh mắt sắc bén sâu thẳm có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó thâm sâu.
"Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa, ảnh hưởng hòa khí gia đình." Quách phu nhân mừng thầm, bà ta vô cùng đắc ý, tuy nhiên, vẫn cố tình mở miệng giả bộ khuyên ngăn: "Con bé nó mang thai, tâm lý nhạy cảm chút thôi.
Thừa Nhân, con làm chồng thỉnh thoảng cũng nên hỏi han vợ mình một chút, xây dựng cuộc sống yên ấm.
Bà già như mẹ sắp xuống hố rồi, chịu thiệt thòi chút chả sao cả." Vỗ vai Quách Thừa Nhân, bà ta cười khẩy, thầm liếc đểu về phía người con gái đang ngồi đơn độc trên bàn ăn.
Hạnh phúc sao?
Bà ta nhất quyết phá Đỗ Nhược Vi tới cùng, đến khi đối phương chẳng tài nào chịu thêm được nữa, cuốn gói ra khỏi nhà họ Quách mới dừng tay.
Hôm nay, hành động Quách phu nhân làm ra chính là muốn răn đe Đỗ Nhược Vi, đây chỉ mới thử thách chút thôi, chỉ cần cô nàng sinh con xong thì nhiều chuyện ập đến hơn nữa bắt buộc Đỗ Nhược Vi cần chịu đựng.
Ngoài ra, chủ nhân ngôi nhà này sẽ không bao giờ thuộc về Đỗ Nhược Vi, bà ta cảnh cáo cô ngoan ngoãn làm tròn chức trách thì mới có khả năng yên ổn đương thai.
Quách Thừa Nhân chau mày, nhắc đến hai chữ vợ chồng, những tia khinh bỉ bất giác lộ ra từ nơi sâu nhất đôi mắt hắn: "Mẹ, cưới cô ta về là tốt lắm rồi, nhưng coi Đỗ Nhược Vi là vợ thì dù có kiếp sau, chắc chắn chẳng xảy ra điều này đâu.
Vốn dĩ cô ta chỉ là thứ thừa thãi trong ngôi nhà này, vì lợi dụng đứa trẻ để leo lên cành cao, mẹ đừng tới gần Đỗ Nhược Vi quá, coi chừng bị cô ta lừa lọc đấy.
Thủ đoạn của người phụ nữ kia thâm sâu khó lường lắm, ai mà biết được tiếp theo cô ta đang tính làm ra những chuyện kinh khủng ra sao.
Đến con trai mẹ còn bị Đỗ Nhược Vi chơi một vố đau đớn cơ mà."
"Thừa Nhân, con nặng lời quá rồi.
Con bé được nhà mình danh chính ngôn thuận cưới về, ít nhất nên hỏi han vài câu." Bà ta đưa tay vỗ lên vai Quách Thừa Nhân, giả bộ khuyên bảo: "Đừng vì cơn giận nhất thời khiến cho bản thân đánh mất lý trí.
Hai đứa cứ từ từ tìm hiểu xem, lỡ đâu mọi chuyện khác hơn thì sao?"
Quách phu nhân vui vẻ chẳng thể giấu, trên khuôn mặt bà ta hiện vô cùng rõ ràng, và đang phải kiềm chế niềm vui ấy xuống.
Con trai bà ta Quách Thừa Nhân không bị Đỗ Nhược Vi thao túng, Quách phu nhân hài lòng cực kỳ, và bà ta cảm thấy chỉ cần như thế hành động về sau chắc chắn dễ dàng hơn nhiều.
.
Google ????ga???? tra????g ﹢ T r U m T r u ???? ệ ????﹒ⅤN ﹢
Đỗ Nhược Vi ngồi phía trước bàn tay bấu chặt vạt áo, sống mũi cay xè, đôi mắt long lanh thoáng chốc ướt đẫm.
Bị khinh miệt, chả ai để vào mắt, đến cơ hội thanh minh hiện tại còn chẳng có, người con gái cực kỳ tủi thân, nhưng ngoại trừ việc cúi đầu im lặng chịu đựng ra thì Đỗ Nhược Vi đâu thể làm gì khác.
Ai nấy đều không hề coi cô ra gì, lời mẹ chồng nói nghe sơ sơ đều tưởng rằng đối phương đang lo nghĩ cho cô, tuy nhiên, thực chất, chỉ cần để ý kỹ, Đỗ Nhược Vi nhận ra bà ấy đang âm thầm đay nghiến, chèn ép cô.
Tại sao vậy chứ?
Chẳng lẽ do Quách phu nhân nghe được cuộc điện thoại lần trước nên mới thay đổi thái độ ư? Thân phận quan trọng đến vậy à? Biết được