"Phu nhân, để tôi đưa cô đến bệnh viện."
Nữ giúp việc đỡ Đỗ Nhược Vi đứng dậy, dẫn cô ra đường bắt xe.
Trán cô nàng hiện giờ lấm tấm mồ hôi, bàn tay nổi đầy gân xanh siết chặt lấy vạt áo, cơn đau quặn thắt phía dưới ngày càng lan ra, cô bật ra thành từng tiếng nghe thật thê lương.
Thở hồng hộc liên tục, tầm mắt Đỗ Nhược Vi trở nên mơ màng, cô cố gắng hít thở ổn định tâm trạng.
Tại công ty, Quách Thừa Nhân đang ngồi tập trung xử lý công việc thì thư ký chạy vào thông báo: "Quách tổng, thiếu phu nhân sắp sinh rồi, người nhà ngài thông báo rằng phiền ngài tới bệnh viện ngay lập tức."
"Mặc xác cô ta." Người đàn ông nhăn mặt, nghĩ ngợi gì đó trong giây lát rồi trực tiếp cự tuyệt, vô cảm thốt ra từng lời, mắt tiếp tục dán chặt vào máy vi tính: "Cô ta sống hay chết chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Về sau những chuyện về Đỗ Nhược Vi khỏi cần báo cáo, tôi không hứng thú biết."
Mặc cho hiện tại vợ đang đau đớn kêu gào trong bệnh viện vì sinh con, Quách Thừa Nhân vẫn ngồi lì tài công ty, bàn tay gõ phím ngày càng nhanh hơn.
Cậu thư ký sững sờ nhìn chằm chằm sếp mình, nhất thời nghẹn họng.
Từng nghe qua Quách Thừa Nhân kết hôn với vị tiểu thư nào đó sau khi Thiệu Ninh Thuần rời khỏi, sếp chẳng mấy để ý đến đối phương, nhưng dù sao sinh con khá nguy hiểm, ít nhất nên có mặt động viên tinh thần chứ nhỉ.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, thư ký mở miệng: "Nhưng mà thiếu phu nhân…"
"Đừng nói nữa, cậu rảnh rỗi hết việc để làm hay gì?" Quách Thừa Nhân đột nhiên khựng lại, khuôn mặt đen sì ngẩng lên, híp mắt quan sát đối phương, hừ lạnh: "Tôi vừa mới nói không cần để ý cô ta rồi, cậu thích trừ lương quá nhỉ.
Còn nữa, tôi chưa từng thừa nhận Đỗ Nhược Vi là vợ mình, biết đường xưng hô cho đúng, tránh gọi lung tung để người khác hiểu lầm." Hắn ta nhấn mạnh từng chữ, nhắc nhở nhân viên những điều tránh phạm phải khi đối diện nói chuyện với Quách Thừa Nhân.
Hừ.
Khóe môi người đàn ông nhếch lên, toàn thân tỏa ra sát khí ghê rợn khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống mức thấp nhất.
Quách Thừa Nhân thậm chí còn ước sinh con xong, Đỗ Nhược Vi tốt nhất hãy biến mất khỏi tầm mắt hắn càng sớm càng tốt, bởi hắn ghét Đỗ Nhược Vi vô cùng, và đứa trẻ chuẩn bị chào đời kia, Quách Thừa Nhân chưa từng hy vọng nó tồn tại trên cuộc đời.
"Dạ tôi biết rồi thưa Quách tổng, tôi sẽ rút kinh nghiệm.
Giờ xin phép ngài, tôi ra ngoài trước." Thư ký cúi đầu, thở dài một tiếng rồi lặng lẽ bước đi.
Tại bệnh viện lúc này, Đỗ Nhược Vi được đặt lên giường, bác sĩ vội vàng đẩy cô vào phòng sinh.
Cô giúp việc tới cùng cô từ nãy đến giờ vẫn luôn cảm thấy sốt ruột khi cậu chủ chưa hề xuất hiện.
Ánh mắt Đỗ Nhược Vi mơ màng nhìn ra bên ngoài, bàn tay cô siết lấy ga giường, hình bóng người đàn ông cô muốn thấy chẳng xuất hiện.
Dù vậy, Đỗ Nhược Vi vẫn ôm một hy vọng nhỏ nhoi rằng Quách Thừa Nhân tới đây, vì con, chẳng cần để ý đến cô cũng được.
Tiếng bác sĩ vang lên ngày càng lớn.
"Mau lên, nước ối vỡ rồi, đưa sản phụ vào phòng sinh."
"Người nhà bệnh nhân đâu?"
Đỗ Nhược Vi đau đến mức đầu óc trống rỗng, chả thể tiếp tục suy nghĩ được gì.
Qua âm thanh huyên náo bên tai, cô mơ màng nhận thức được ngoài kia chưa có thêm ai đến.
Tuyệt vọng buông thõng cánh tay, Đỗ Nhược Vi thầm chua xót, đến khi cô sinh con vẫn cần cố gắng một mình, hoàn toàn không ai ở cạnh động viên.
Dù cô giúp việc đã thông báo cho cả ba mẹ Đỗ Nhược Vi lẫn Quách Thừa Nhân, tuy nhiên, hiện tại, chẳng có bóng dáng nào tới trước cửa phòng bệnh, cô bé hốt hoảng, căng thẳng đi qua đi lại, tim đập chân run.
Cắn chặt môi, tình hình này Quách Thừa Nhân chắc chắn không thèm quan tâm rồi, điều đáng ngạc nhiên chính là ngay cả cha mẹ ruột, những người sinh ra Đỗ Nhược Vi cũng tỏ thái độ hời hợt, thờ ơ với con gái mình.
Giọng điệu Đỗ phu nhân vừa rồi thậm chí vô cùng chán ghét: "Sinh con thôi mà, có phải chuyện to lớn gì đâu mà làm ầm ĩ cả lên.
Mặc xác nó, nói với Đỗ Nhược Vi nó muốn làm sao thì