Đỗ Nhược Vi cầm chén canh giò heo, vừa mới đưa lên miệng được một miếng thì ngay lập tức nhận lấy ánh mắt phản ứng dữ dội từ phía mẹ chồng.
Bà ta cay nghiệt trừng to mắt về phía cô, hậm hực chống tay lên eo, hừ lạnh một tiếng.
Đỗ Nhược Vi tính giải thích, tuy nhiên, cô nhận thức vô cùng rõ ràng, mẹ chồng đặc biệt ghét cô nên dù người con gái có nói gì thì đối phương đều tỏ thái độ khó coi mà thôi.
Cuối cùng, Đỗ Nhược Vi đặt bát canh lên trên bàn, thanh âm chua xót: "Con hiểu rồi." Cô còn chưa ăn được bao nhiêu liền bị nhắc nhở, cô nàng cười nhạt, nhất thời chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Vừa mới nãy, khi y tá ở đây, Quách phu nhân vô cùng hoan hỉ, cười cười nói nói vỗ vai Đỗ Nhược Vi, hiền dịu mở miệng: "Con dâu, mẹ mang tới cho con ít canh bồi bổ, có thêm sữa để cháu gái dùng.
Để mẹ trông Vị An, con cứ an tâm mà ăn đi, gầy thế kia làm sao đủ sức nuôi em bé được." Đồng thời, bà ta vươn tay ôm lấy Quách Vị An, vờ nâng niu cưng chiều.
Vì những lời ấy nên Đỗ Nhược Vi mới lấy hết can đảm cầm đồ ăn mẹ chồng đưa tới.
Nhưng ngay sau khi người vừa rời khỏi, em bé ngay lập tức được đặt xuống, Quách phu nhân lật mặt nhanh như lật bánh tráng, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở đứa con dâu bản thân ghét thấu xương phía trước.
Đồ ăn bổ dưỡng đắt tiền vốn chỉ nhằm mục đích để bà ta làm màu trước bàn dân thiên hạ thôi.
Sản phụ trong bệnh viện hay các y tá biết Đỗ Nhược Vi được mẹ chồng yêu thương liền nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thỉnh thoảng còn hay trêu chọc cô.
Tuy nhiên, chỉ mình Đỗ Nhược Vi biết nó vốn dĩ chẳng phải như vậy.
Thức ăn sơn hào hải vị bấy lâu nay cô chưa từng được động vào dù chỉ nửa miếng mặc chúng được bày biện trên bàn, hương thơm nghi ngút lan khắp mọi ngóc ngách trong phòng bệnh.
Đỗ Nhược Vi dựa lưng trên giường, thỉnh thoảng hướng mắt về An An bé nhỏ, con gái là động lực khiến cô cố gắng nhiều hơn.
Thân thể Đỗ Nhược Vi sau khi sinh con ngày càng gầy yếu, thậm chí người ta còn thoáng nhìn thấy mấy cái xương lộ ra trên thân thể cô, bồi bổ thì chẳng được, có tiếng mà không có miếng, vì vậy, dạo gần đây, Đỗ Nhược Vi vô cùng dễ cảm thấy mệt, thỉnh thoảng bị đau đầu, choáng váng.
Đến bác sĩ cũng chưa nhận ra được điều bất thường.
"Như vậy còn tạm được." Quách phu nhân ung dung ngồi vắt chân lên ghế, hai tay khoanh trước ngực, thái độ hời hợt, khóe môi giương cao: "Nằm lì một chỗ mà đòi ăn ngon, lấy đâu ra chuyện tốt thế chứ.
Có ăn có mặc đã là may mắn đối với cô lắm rồi.
Đỗ Nhược Vi, đừng bao giờ thách thức sức chịu đựng của tôi.
Hơn nữa, cái thứ vô dụng cô sinh ra tự mình lo liệu cho tốt." Bà ta gầm gừ thành tiếng, khinh bỉ đánh mắt sang chỗ khác.
Ngày ngày tới bệnh viện đối diện với mùi thuốc khử trùng nồng nặc, bà ta đã chán nản lắm rồi, tuy nhiên vì chồng yêu cầu, Quách phu nhân đành gượng ép đặt chân vào đây nhìn mặt Đỗ Nhược Vi.
Tuy nhiên, bà ta cũng đâu hề chịu làm việc phí công vô ích, thỉnh thoảng sẽ bỏ tiền ra thuê mấy phóng viên nhà báo chụp ảnh viết bài, tăng hình tượng của Quách phu nhân lên trước mặt công chúng, đồng thời cổ phiếu Quách thị cũng vì thế mà nâng cao hơn.
Đỗ Nhược Vi đầy chán nản và bất lực, gương mặt cô bơ phờ, xác xơ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh ngoài kia.
Hơi thở người con gái khá yếu ớt, cô thường xuyên phải truyền nước bổ sung chất để tăng lượng sữa lên, chứ Đỗ Nhược Vi chẳng ăn là mấy, mà cô cũng hết tiền để mua đồ ngon, toàn bộ dành dụm cho Quách Vị An hết rồi.
Quách phu nhân cứ ở bên tai cô mắng một thôi một hồi.
Chịu quen cảnh tượng như vậy nên Đỗ Nhược Vi hoàn toàn giữ im lặng, cô phó mặc mẹ chồng