Đỗ phu nhân thở hồng hộc, mặt mũi bà ta méo xệch, mắt đầy khí lạnh nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Vi với vẻ khinh bỉ, ngồi phịch xuống ghế, vô tư ăn uống mà chả hề để tâm tới bất kỳ người nào.
Đỗ Nhược Vi nhìn chằm chằm cảnh tượng diễn ra trước mắt, cô vô cùng hết cách, đưa tay đỡ trán.
May mắn thay khi con gái được đưa đi tắm rửa rồi chứ nếu không nhất định con bé sẽ bị dọa hoảng sợ mà bật khóc bù lu bù loa lên mất, đặc biệt gây ảnh hưởng tới những người xung quanh.
Cô đang ngồi chờ xem mẹ mình tiếp theo tính làm cái gì thì Đỗ phu nhân liền mở miệng, bà ra dang hai tay đặt lên ghế sô pha: "Đỗ Nhược Vi, tao khuyên mày, nếu thực sự muốn giữ Quách Thừa Nhân ở bên cạnh thì đừng ngồi yên nữa, coi chừng con mồi béo bở bị kẻ khác cướp mất bây giờ.
Đặc biệt, để chiếm ưu thế thì sinh thêm đứa con trai, bỏ mặc cái thứ vô dụng kia đi."
"Mẹ à." Nghe tới đây, Đỗ Nhược Vi chẳng thể nhịn nổi mà gắt lên: "Đó là đứa trẻ con mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày đấy, sao mẹ có thể nói những lời như vậy? Làm ra việc ấy thật sự rất độc ác.
Với cả con chưa bao giờ nghĩ đến cách giữ Quách Thừa Nhân ở bên cạnh, hiện tại con chỉ muốn sống yên thôi." Sống mũi người con gái hơi cay cay, mặt mũi đỏ bừng, dáng vẻ cực kỳ kích động.
Sao một người như bà ấy cũng từng sinh con mà có thể nói ra những lời cay nghiệt thế chứ? Quách Vị An, Đỗ Nhược Vi yêu thương con bé biết bao nhiêu, đâu thể nói bỏ là bỏ được.
Đặc biệt, với Quách Thừa Nhân, dù cô sinh ra trai hay gái thì kết quả vẫn là như hiện tại thôi, người đàn ông đó chưa từng để Đỗ Nhược Vi với con cô vào trong mắt, suốt hai tuần qua hắn chẳng thèm tới bệnh viện thăm con gái một lần, đặc biệt những lời Quách Thừa Nhân từng tuyên bố liên tục hiện lên dai dẳng trong đầu Đỗ Nhược Vi.
Làm mọi việc thì có ích gì chứ?
Đổi lại thứ Đỗ Nhược Vi nhận được mãi chỉ là sự chán ghét đến cùng cực Quách Thừa Nhân đối với cô.
Hiện tại, cô chỉ mong Quách Vị An lớn lên trong bình lặng, khỏe mạnh mà sống, khỏi cần vinh hoa phú quý, danh vọng gì đó.
Đỗ Nhược Vi chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ tranh đấu vì mấy thứ vô dụng.
Tiền bạc nhiều để làm gì trong khi Đỗ Nhược Vi khao khát tình yêu thương gia đình mà mãi mãi chưa thể đạt được.
Đỗ phu nhân mỉa mai: "Tao mặc kệ mày, cứ ngồi đấy mà ôm cái tư tưởng vớ va vớ vẩn ấy đi.
Đến ngày bị Quách gia đuổi cổ ra khỏi nhà đừng có trách, cũng đừng tới nhà họ Đỗ, mất mặt tao với ba mày lắm.
Hơn hết, làm gì thì làm, cấm được phép dính líu tới gia đình về những điều bất lợi, chả một ai gánh nổi cái thứ như mày đâu." Đó chính là lời cảnh cáo được nhấn mạnh từng câu từng chữ phát ra từ miệng Đỗ phu nhân.
Chẳng một người nào đoán nổi, rốt cuộc sự căm ghét mà bà ta dành cho con gái mình nó lớn đến nhường nào.
"Mẹ, vào vấn đề chính đi ạ." Đỗ