“Vấn đề này… An An à… con thông cảm cho ba chút nhé.
Ba bận làm việc, công ty nhiều thứ cần giải quyết, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi.
Để ba an tâm mẹ con mình tránh làm phiền nhé.”
Đôi mắt Đỗ Nhược Vi híp chặt, cô ôm lấy thân thể yếu ớt bé bỏng của đứa nhỏ, trong lòng liên tục dậy sóng dữ dội, khuôn mặt thoáng chốc trùng xuống viết rõ hai chữ buồn bã.
Những tia xót xa lộ ra từ con ngươi đen láy kia, bàn tay cô thỉnh thoảng hơi run lên, đứng trước lời thỉnh cầu từ con gái, Đỗ Nhược Vi nhất thời cảm thấy bất lực, không biết nên xử lý ra sao cho ổn thỏa nữa.
Suốt những năm qua, Quách Vị An bé bỏng, đứa con gái được Đỗ Nhược Vi yêu thương đùm bọc, cô hận chẳng thể dành hết thảy những gì tốt đẹp nhất tới con gái, tuy nhiên, đứa trẻ thời gian qua luôn khát khao tình yêu của cha ruột, nhất là vào độ tuổi khá nhạy cảm.
Đỗ Nhược Vi chứng kiến con gái lớn lên, Vị An vô cùng hiểu chuyện, biết mẹ chịu nhiều thiệt thòi, chưa bao giờ làm cô buồn, nhưng nó luôn hy vọng nhận được tình yêu từ Quách Thừa Nhân.
Từng ấy năm, người đàn ông chẳng một lần chạm vào con gái, thậm chí trên khuôn mặt luôn bày ra dáng vẻ căm ghét đến mức tột cùng, Quách Thừa Nhân vô cùng muốn đuổi hai mẹ con Đỗ Nhược Vi rời khỏi nhà, nhưng với hắn cô vẫn còn giá trị để sử dụng nên hắn đành cắn răng chấp nhận sống chung với kẻ bản thân ghét cay ghét đắng dưới một mái nhà.
Vị An chỉ được nhìn thấy mặt mũi Quách Thừa Nhân mấy lần, đếm trên đầu ngón tay, lúc nào con bé cũng bày ra dáng vẻ hớn hở, hào hứng, tuy nhiên, nó đều bị Quách Thừa Nhân đẩy ra một cách tàn nhẫn.
Cô hiểu rõ con gái chịu thiệt thòi vô cùng, Đỗ Nhược Vi rất đau lòng thay con bé, cứ ngỡ dành hết tình cảm về Quách Vị An thì nó chẳng còn cảm thấy cô đơn, nhưng người con gái đã nhầm.
Đi học, nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa được ba mẹ đưa đón, lúc nào cũng được dẫn đi chơi khắp nơi, Quách Vị An đương nhiên cảm thấy ghen tị.
Con bé thậm chí thường xuyên bị trêu chọc rằng là kẻ không có ba, nó đau lòng nhưng nghĩ tới mẹ ở nhà nên chỉ đành chịu đựng, mặc xác mấy đứa nhỏ thích nói gì thì tùy.
Đỗ Nhược Vi cảm thấy bản thân quá vô dụng, cô từng cam đoan rằng mai sau nhất định dành hết cho con gái những điều tốt đẹp nhất hay những gì trong quá khứ mình chưa đạt được, tuy nhiên, hiện tại, cô lại để bé cưng lâm vào cảnh tượng này.
Từng nghĩ rằng, Đỗ Nhược Vi tới tìm Quách Thừa Nhân cầu xin hắn chú ý tới con gái, nhưng suy nghĩ ấy vừa lóe lên đã bị cô nàng ngay lập tức dập tắt.
Người đàn ông đó hễ mở miệng ra là mắng con gái là nghiệt chủng, chắc chắn từ chối thẳng thừng, kêu Quách Thừa Nhân yêu thương đứa nhỏ còn khó hơn lên trời nhiều.
Chưa hết, gần đây, dường như đối phương đang tìm kiếm Thiệu Ninh Thuần vô cùng gay gắt, thấy Đỗ Nhược Vi chắc chắn cảm thấy khó chịu, tìm mọi cách bới móc những chuyện năm xưa ra.
Xoa nhẹ đầu con gái, hốc mắt Đỗ Nhược Vi đỏ ửng, rơm rớm nước mắt, khịt mũi liên tục.
Đứa nhỏ thấy mẹ buồn lòng, ngay lập tức vòng đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy Đỗ Nhược Vi, nỉ non thành tiếng: “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn mà, con không muốn tìm ba nữa.” Với Quách Vị An, mẹ mãi mãi là người quan trọng nhất, dù buồn vì ba ít khi về thăm cũng chẳng được phép làm mẹ rơi nước mắt.
Bé con quá mức hiểu chuyện, hiểu chuyện đến độ đau lòng.
Đỗ Nhược Vi âm thầm gật đầu, tự hỏi rằng cô nên làm gì để mang tới niềm vui cho con gái đây?
Vắng mặt thời gian dài, cuối cùng Quách Thừa Nhân cũng chịu trở về.
“Ba à, ba về rồi sao? Con nhớ ba lắm, muốn ôm.”
Quách Vị An thấy người cha mà bản thân mong ngóng bấy lâu nay cũng chịu tới thăm mình, con bé tức tốc chạy ra đứng trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu viết rõ hai chữ vui mừng, dang tay mong chờ ba ôm lên.
Đôi mắt con bé long lanh dán chặt lên người Quách Thừa Nhân.
Tuy