“Cô nói sao cơ?”
Câu nói vừa thốt lên từ chính miệng Thiệu Ninh Thuần ngay lập tức khiến sắc mặt Đỗ Nhược Vi tái nhợt chẳng còn một cắt máu, trợn to nhìn đối phương chằm chằm, dường như vừa rồi có một đả kích khủng khiếp vừa mới ập đến.
Người con gái bất chợt siết chặt lấy ly nước cam ép trong tay, hơi thở dần trở nên nặng nề, nhất thời chưa biết phải dùng từ gì để diễn tả tâm trạng bản thân.
Thiệu Ninh Thuần nói vậy là có ý gì chứ?
Trong đầu Đỗ Nhược Vi xuất hiện hàng loạt những suy nghĩ khác nhau lần lượt đánh úp cô nàng, ánh mắt lộ ra những tia tang thương vô bờ bến.
Thiệu Ninh Thuần ung dung nhún vai, cô ta dựa lưng vào ghế, thoải mái vắt chéo chân, cười nửa miệng, nhàn nhạt cất giọng, đầy khiêu khích hướng mắt tới chỗ cô gái đang ngồi trước mặt: “Ý trên mặt chữ đấy, Đỗ Nhược Vi, chắc cô chưa ngu ngốc đến mức không hiểu được những lời tôi nói đâu nhỉ? Tôi chẳng ngần ngại nói cô biết luôn, thật ra Quách Thừa Nhân biết tôi trở về từ lâu rồi, đồng thời cũng biết đến sự hiện diện của đứa trẻ, suốt thời gian qua anh ấy đều ở bên cạnh mẹ con tôi, chúng tôi mới là gia đình thực sự, còn cô chẳng hề có thân phận gì hết.
Đừng ngu ngốc tới mức nghĩ rằng tôi về đây ngồi yên chờ Quách Thừa Nhân tìm tới.” Khóe môi người phụ nữ nhếch lên, thanh âm vạn phần khinh bỉ, châm chọc đối phương.
Chứng kiến sắc mặt Đỗ Nhược Vi càng thêm khó coi, trên khuôn mặt Thiệu Ninh Thuần viết rõ hai từ đắc ý, khoanh tay trước ngực đầy ngạo nghễ, dáng vẻ y hệt với chính thất tới tìm tiểu tam dạy dỗ dù thân phận hai người hiện tại hoàn toàn trái ngược so với bên ngoài.
Với cô ta, chỉ cần khiến Đỗ Nhược Vi chịu đau khổ, càng dày vò nhiều càng tốt thì Thiệu Ninh Thuần liền cảm thấy đặc biệt thoải mái, đôi mắt thâm sâu của cô ta lộ ra những tia giễu cợt, thậm chí còn đi kèm với một chút gì đó gọi là mỉa mai.
Khoảnh khắc lời Thiệu Ninh Thuần vừa mới dứt, toàn thân Đỗ Nhược Vi cứng đờ, cô gần như chết lặng trong lúc này.
Chân tay cùng bả vai liên tục run lên cầm cập, yếu ớt đến mức chẳng còn chút sức lực nào, huyết mạch trong người Đỗ Nhược Vi đình trệ, toàn bộ các dây thần kinh căng như dây đàn, chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể đứt ngay lập tức.
Da dẻ cô nàng trắng càng thêm trắng, Đỗ Nhược Vi cảm nhận được sống mũi mình bất giác cay xè, tâm trạng bị ai đó kéo xuống tới đáy vực sâu thăm thẳm, cánh cửa tâm hồn vương một tầng sương dày đặc.
Hóa ra mọi chuyện là như vậy ư.
Trong lòng Đỗ Nhược Vi bỗng dâng lên sự chua xót, khoang miệng người con gái ngập tràn hương vị đắng ngắt.
Thảo nào thời gian gần đây Quách Thừa Nhân rất hiếm khi có mặt ở nhà, đối phương thường xuyên đi sớm về khuya, đa phần chẳng thèm về là chủ yếu.
Ban đầu Đỗ Nhược Vi cứ nghĩ rằng hắn ta ghét mình và con gái, chẳng muốn nhìn yêu mẹ con cô, huống chi Quách Thừa Nhân hay bận trăm công nghìn việc nên lúc nào cũng cắm mặt ở công ty.
Tuy nhiên, đến hôm nay, Đỗ Nhược Vi mới ngộ ra rằng, mọi thứ vốn chả như những gì cô tưởng tượng.
Quách Thừa Nhân tìm được bạch nguyệt quang trong lòng rồi, thậm chí còn biết mình có một đứa con trai, đúng với ý gia đình nên càng thêm trân trọng hơn bao giờ hết.
Cô thầm lắc đầu, tự mắng bản thân quá ngu ngốc đồng thời ảo tưởng về Quách Thừa Nhân hơi nhiều.
Với Đỗ Nhược Vi, chinh phục được một chút dịu dàng từ đối phương vốn dĩ đã khó rồi, nay Thiệu Ninh Thuần trở về, khó khăn dường như đè nặng lên vai cô hơn.
Chưa chịu dừng tay, Thiệu Ninh Thuần tiếp tục kể với Đỗ Nhược Vi khoảng thời gian vừa rồi cô ta với Quách Thừa Nhân hạnh phúc đến nhường nào.
Bọn họ mới chính là gia đình, Quách Thừa Nhân đặc biệt rất cưng chiều con trai, thường xuyên sắp xếp công việc để đến bên Thiệu Ninh Thuần.
Gia đình bọn họ ba người hạnh phúc, trong lúc đó Đỗ Nhược Vi bị bỏ mặc cô đơn lạnh lẽo tại căn nhà chẳng khác địa ngục là bao.
“Đỗ Nhược Vi à Đỗ Nhược Vi, cô vẫn chưa chịu tỉnh ngộ ư?” Thiệu Ninh