“Quách Thừa Nhân, anh thật sự định để Thiệu Ninh Thuần ở đây ư?”
Đỗ Nhược Vi chết lặng trong giây lát, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm đôi nam nữ đứng trước mặt, lồng ngực bỗng nhiên co rút tột cùng, cơn đau nhói lan ra khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Cô nàng theo bản năng lùi về phía sau vài bước, khuôn mặt trắng bệch chẳng còn sức sống.
Chưa hết, Thiệu Ninh Thuần thậm chí đưa theo con trai cô ta tới đây, người phụ nữ đó đang muốn chiến tranh trực diện với Đỗ Nhược Vi sao?
Ai mà tưởng tượng nổi Quách Thừa Nhân có thể làm đến mức độ quá đáng như này cơ chứ?
Trước kia, hắn ta ra ngoài cặp kè cùng những người phụ nữ khác thì thôi đi, Đỗ Nhược Vi đã cố gắng nhắm mắt làm ngơ rồi, tuy nhiên, ngày hôm nay, Quách Thừa Nhân hoàn toàn chẳng thèm để tâm tới những cảm nhận của cô, trực tiếp đem theo bạch nguyệt quang cùng với con trai đến đây, căn nhà thuộc về vợ chồng hai người.
Dẫu Quách Thừa Nhân chưa từng coi Đỗ Nhược Vi là vợ nhưng ít nhất hắn cũng nên dành cho cho cô chút tôn trọng chứ.
Làm như vậy có khác trực tiếp tát bôm bốp mấy cái vào mặt người con gái.
Bàn tay Đỗ Nhược Vi cuộn tròn thành nắm đấm cố gắng che giấu nỗi run rẩy hiện tại, một đả kích nặng nề rơi từ trên xuống đè lên vai cô khiến Đỗ Nhược Vi nhất thời chưa tài nào thích ứng được.
Làm gì có ai nhịn nổi với hành động quá đáng vậy chứ? Bắt cô cùng Thiệu Ninh Thuần ở chung, đối diện với cái cảnh tượng chồng mình ngọt ngào ân ái với người phụ nữ khác, với Đỗ Nhược Vi đó là tận cùng của sự tra tấn, dày vò về cả thể xác lẫn tinh thần.
Đứa bạn thân ai nấy lo phía đối diện nếu chưa đạt được mục đích chia rẽ Quách Thừa Nhân và Đỗ Nhược Vi thì chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ dừng tay, thậm chí, cô biết chắc rằng Thiệu Ninh Thuần nhất định giở rất nhiều thủ đoạn, đáng lo nhất là Quách Vị An, đứa con gái Đỗ Nhược Vi yêu thương, bảo bọc suốt thời gian qua.
Đáng sợ nhất khi Thiệu Ninh Thuần đánh chủ ý lên người con bé.
Đôi lông mày trên khuôn mặt Quách Thừa Nhân bất giác nhíu chặt, hắn ta ngang nhiên nắm tay tình nhân ngay trước mắt Đỗ Nhược Vi, thái độ hằn học cùng với ngữ khí khó chịu, mặt mũi sa sầm: “Thì sao? Đỗ Nhược Vi, cô có ý kiến gì à? Tôi để yên lâu ngày chắc cô bắt đầu ảo tưởng tới những thứ không thuộc về bản thân rồi nhỉ? Nếu vậy để tôi nhắc lại lần nữa, tôi chỉ là thông báo để cô biết thôi, còn cô chỉ có thể lặng im chấp nhận lời tôi đặt ra, cấm ý kiến ý cò.
Cái thứ đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác cứ tưởng mình cao sang lắm.” Từng thang âm vô cùng cay nghiệt, đến bây giờ Quách Thừa Nhân vẫn không quên đay nghiến, giễu cợt Đỗ Nhược Vi.
Sắc mặt cô nàng tái nhợt.
“Hừ, diễn quả thật rất giỏi.
Đỗ Nhược Vi, tôi thấy cô nên gia nhập giới giải trí đóng phim được đấy, tôi đảm bảo rằng cô nhất định giành giải Oscar.” Người đàn ông vòng tay dịu dàng ôm lấy vai Thiệu Ninh Thuần, gầm gừ thành tiếng: “Tôi cũng chẳng ngần ngại nói cô biết rằng tôi với tiểu Thuần suốt thời gian vừa rồi luôn ở cạnh nhau, nếu không phải vì cô ấy nghĩ cho cô thì tôi đã mang tiểu Thuần về đây từ lâu rồi.
An phận chút cùng cái thứ nghiệt chủng kia của cô đi, tránh ảnh hưởng tới con trai cũng như gia đình chúng tôi.”
Gia đình chúng tôi?
Nghe thấy bốn chữ vừa rồi, kỳ thực lòng Đỗ Nhược Vi chua xót tột cùng.
Toàn thân người con gái như bị ai đó rút cạn sức lực, đôi bàn chân mềm nhũn đã chẳng còn đứng vững được nữa, liên tục run rẩy thiếu chút nữa ngã ra nền đất lạnh lẽo.
Thứ Đỗ Nhược Vi khát khao bao nhiêu lâu nay vậy mà Thiệu Ninh Thuần chả cần tốn chút công sức nào cũng có thể đoạt được một cách dễ dàng.
Cay đắng làm sao.
Đường đường là chính thất, người vợ danh chính ngôn thuận được pháp luật công nhận, nhưng Đỗ Nhược Vi khi đứng trước Quách Thừa Nhân ngọt ngào bên