“Mẹ à, đừng ấp ủ hy vọng ấy nữa, tốt nhất mẹ tránh làm phiền tới cả con lẫn Đỗ Nhược Vi đi.
Mẹ nghĩ cô ấy chấp nhận à? Mẹ nghĩ đơn giản quá rồi.”
Quách Thừa Nhân bất chợt gắt lên, hắn thở hổn hển, cặp mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm người đang đứng ở phía đối diện.
Mẹ hắn nói ra câu chữ ấy quá mức đơn giản mà chẳng hề lường đến việc bị Đỗ Nhược Vi càng thêm ghét bỏ nhà họ Quách.
Mỗi lần đối diện, cô nàng đều giữ khoảng cách nhất định với Quách Thừa Nhân, tuyệt đối tránh hắn chạm vào mình, ánh mắt ghét bỏ đến cùng cực.
Đòi lại con trai, nghĩ Quách Thừa Nhân không muốn sao?
Người đàn ông thậm chí còn vô cùng hy vọng có được cơ hội bù đắp, chăm sóc mẹ con Đỗ Nhược Vi sau những gì cô gái ấy phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, từ từ thay đổi định kiến cô đối với hắn, cả về đứa trẻ Đỗ Nhược Vi mang về kia nữa.
Chắc hẳn giống với Quách Vị An, thằng bé thiếu sót tình thương rất nhiều, những đứa trẻ ngây ngô khao khát gia đình trọn vẹn mà Quách Thừa Nhân chả tài nào cho được từ lúc đứa trẻ chào đời.
Hắn rất muốn đến gần họ, Quách Thừa Nhân từng rất nhiều lần tìm cách giải thích, đồng thời nói với Đỗ Nhược Vi câu xin lỗi, tuy nhiên, dường như cô nàng đâu hề cần nghe, đã thế còn nhiều lần đặc biệt thốt ra từng câu từng chữ đẩy tâm trạng Quách Thừa Nhân lao dốc xuống đỉnh điểm.
Quách phu nhân hằn học trợn tròn cặp mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Quách Thừa Nhân, sao mày ngu thế hả con? Chúng ta đâu cần Đỗ Nhược Vi đồng ý, trực tiếp dùng pháp luật cướp về là được.
Về tài chính, kinh tế hay mọi mặt gia đình chúng ta đều vượt trội hơn, nếu ra tòa đảm bảo Đỗ Nhược Vi thất bại toàn tập.
Tỉnh táo đi con ơi, đứa trẻ kia với nhà họ Quách có quan hệ máu mủ, mày bao nhiêu năm nay chẳng chịu kết hôn sinh con, tính để tài sản nhà mình cho ai? Cẩn thận bị những kẻ tâm địa xấu xa nhòm ngó đấy.
Giờ được đứa cháu đích tôn mà Quách Thừa Nhân mày cứ nhất quyết để lưu lạc bên ngoài, hay định để thằng bé gọi người khác là cha?” Bà ta tức lộn ruột, máu nóng dâng lên tới tận đỉnh đầu trước thái độ cứng đầu của con trai.
Nếu bà ta mà là Quách Thừa Nhân thì đảm bảo giờ phút này bản thân nhất định tìm mọi cách đòi lại đứa trẻ kia về tay.
“Mẹ à, mẹ vô lương tâ m đến mức này rồi sao? Đừng quên chúng ta trước đây đã làm những gì với Đỗ Nhược Vi khiến cô ấy tổn thương bỏ đi.
Giờ còn định cướp đoạt nốt chút hy vọng ít ỏi đấy à?” Quách Thừa Nhân đứng phắt dậy, hắn ta nhìn chằm chằm đối phương với ánh mắt tỏa ra luồng sát khí nồng đậm: “Con nói lần cuối cùng, chuyện liên quan đến mẹ con Đỗ Nhược Vi tốt nhất mẹ đừng nhúng tay vào, để con phát hiện ra nếu mẹ tính làm những chuyện quá đáng thì con chưa biết được bản thân mình sẽ làm ra việc kinh khủng tới mức nào đâu.
Về Đỗ Nhược Vi, con tự mình giải quyết được, mong mẹ ở nhà nghỉ ngơi, tuổi già sức yếu rồi.
Cẩn thận cô ấy lần nữa ôm con chạy trốn nữa thì chúng ta hết đường mà tìm.” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ thốt ra từ miệng đều đem theo hàm ý cảnh cáo.
Hành động trong quá khứ đã là quá đủ rồi.
Quách Thừa Nhân chẳng muốn mọi thứ lần nữa tái diễn, đem đến đau khổ đối với Đỗ Nhược Vi đâu.
Nhưng hắn buộc phải thừa nhận một điều rằng mẹ mình nói đúng, chỉ cần Quách Thừa Nhân xác định nhận đứa trẻ kia về, thì việc đòi con từ tay Đỗ Nhược Vi là điều vô cùng dễ dàng, thậm chí còn chả tốn chút sức lực nữa là đằng khác.
Tuy nhiên, Quách Thừa Nhân không dám hành động bừa bãi sau khi chính tay đẩy cuộc đời vợ mình rơi vào ngục tối sâu thẳm, chưa biết được hiện tại Đỗ Nhược Vi có thể thoát ra nổi chưa, hắn lo lắng chỉ cần bản thân manh động chút thôi thì người con gái ngay lập tức nổi điên