“Cháu sao? Quách phu nhân, hiện tại bà đã không biết xấu hổ đến mức này rồi à? Ngang nhiên nói ra những lời như vậy, hay bản thân bà quên rằng trước đó đã làm việc gì?”
Ôm chặt thằng bé trong lòng, khóe môi Đỗ Nhược Vi hơi giật giật, thanh âm pha đầy sự khinh bỉ ở bên trong.
Khuôn mặt người con gái méo mó, vô cùng khó coi, nhất thời chưa biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng bản thân vào thời điểm hiện tại cả.
Nghe mấy lời thốt ra từ chính miệng Quách phu nhân thật sự khiến Đỗ Nhược Vi cảm thấy buồn cười.
Bà ta quên rằng trước đây đối xử với mẹ con cô thế nào rồi à?
Liên tục tỏ ra ghét bỏ, miệt thị, hận chẳng thể trực tiếp tống Đỗ Nhược Vi cùng con gái ra khỏi nhà mình càng sớm càng tốt.
Thế mà giờ bà ta dám mò tới đây nhận cháu trai một cách ngọt như mía lùi.
Hay thật.
Mò được tới tận đây, thời gian qua Đỗ Nhược Vi đã cố hết sức tránh Quách Thừa Nhân càng xa càng tốt, hy vọng chẳng gặp lại nhau để bớt đi một phần phiền phức nào đó.
Vốn tưởng mọi chuyện về sau sẽ được yên ổn, thế mà tự dưng lòi đâu ra Quách phu nhân.
So về độ độc ác thì bà ta chả thua kém con trai mình ở chỗ nào cả, thậm chí còn hơn là đằng khác.
Hôm nay Quách phu nhân dám đụng vào con trai cô, Đỗ Nhược Vi quyết sống chết với đối phương một phen.
Gương mặt Quách phu nhân co rúm lại, lồ ng ngực bà ta phập phồng lên xuống, hậm hực nghiến răng nghiến lợi, chỉ thẳng tay vào mặt người con gái: “Đỗ Nhược Vi, cái con nhỏ khốn kiếp chết tiệt này, mày tính để thằng bé với cha nó cả đời chẳng được nhận nhau à? Sao mày tàn độc đến mức đó? Tao cho mày biết, bằng mọi cách tao nhất định giành cháu tao về.” Bà ta kiên quyết chắc như đinh đóng cột, hận ý trong mắt lóe ra một cách sâu sắc, bao nhiêu năm qua, nỗi căm ghét mà Quách phu nhân đối với Đỗ Nhược Vi sâu càng thêm sâu.
Bà ta cho rằng, vì đối phương nên Quách Thừa Nhân hơn bảy năm qua mới không thèm về nhà, vì Đỗ Nhược Vi mà cãi lời bà ta liên tục, thậm chí ngó lơ những đối tượng Quách phu nhân sắp xếp cho mình.
Đỗ Nhược Vi vốn dĩ chỉ mang thân phận thấp hèn, chẳng đáng được công nhận.
Tuy nhiên, hiện tại, Đỗ Nhược Vi sinh ra con trai, rất có lợi đối với nhà họ Quách, bà ta bắt buộc phải tấn công.
“Người nói câu đó là tôi mới đúng đấy.
Tôi cố tình không để con trai mình với Quách Thừa Nhân chẳng được nhận nhau thì sao? Quách phu nhân, bà cấm được tôi à?” Đỗ Nhược Vi rắn rỏi vặn ngược lời thốt ra từ miệng đối phương, khuôn mặt căng thẳng đến mức các cơ cứng đờ.
Hừ lạnh một tiếng, cô tiếp tục nói: “So về độ độc ác thì làm sao tôi bằng Quách phu nhân được.
Có cần tôi nhắc lại những việc năm xưa mấy người gây ra không? Giao thằng bé cho nhà họ Quách đâu khác gì đem mạng sống đứa nhỏ ra trêu đùa.
Tôi biết bà muốn có người thừa kế, vậy thì tìm ai đó đưa tới chỗ Quách Thừa Nhân rồi kêu bọn họ tự sinh đi.
Đừng làm gì quá đáng, tôi chẳng còn là Đỗ Nhược Vi nhút nhát yếu đuối năm xưa để bà hay bất kỳ ai tùy ý bắt nạt đâu.
Tôi sẵn sàng làm ra những chuyện quá đáng nếu bà cứ thích động vào tôi.” Thái độ rắn rỏi, thanh âm sắc bén cùng đôi mắt đầy sự lạnh lùng thật sự khiến người khác ngạc nhiên.
Hiện tại, với Đỗ Nhược Vi, đứa trẻ cô đang ôm trong lòng là tất cả, đừng hòng ai làm gì với thằng bé.
Muốn mơ tưởng giành lại cháu trai ư?
Đỗ Nhược Vi còn lâu mới ngu ngốc đem cuộc đời con mình ra đùa cợt.
Động vào cô thì nhất định người con gái sẽ chống trả đến cùng, dù đối phương là nhà họ Quách quyền lực, một trong những gia tộc giàu có bậc nhất thành phố.
Phản ứng của Đỗ Nhược Vi càng chọc Quách phu nhân nóng giận, máu trong người bà ta sôi lên sùng sục, dồn tận tới não.
Thở hắt ra từng hơi, thoáng chốc, Quách phu nhân trầm giọng xuống, dường như muốn cố tình dụ dỗ: “Đỗ Nhược Vi, chẳng phải mày h2m