Buổi chiều ở khu nội trú thật im lặng, có ánh nắng màu vàng ấm áp chiếu
xiên vào đệm giường, Vãn Hảo nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ cũng
không biết đang nhìn cái gì, rõ ràng là hình ảnh rất đơn giản, tự dưng
lại khiến lòng người sinh bi thương. Thạch Hiểu Tĩnh vốn có cả bụng lời
muốn nói, lúc đẩy cửa phòng bệnh nhìn thấy bạn thân trên giường thì bỗng nhiên ướt hốc mắt.
Cô nghe được tin tức ba mẹ chồng về nước,
trong lòng chợt căng thẳng, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt xảy ra, rồi tiếp đó gọi điện cho Vãn Hảo như thế nào cũng không được, sau gọi
cho Đường Khải Sâm mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chỉ xa cách mấy tháng mà thôi, tại sao bỗng nhiên giống như trôi qua mấy thế kỷ ——
Vãn Hảo thu hồi ánh mắt, lúc quay đầu lại cũng vừa vặn thấy cô, nhất thời
ánh mắt sáng lên không ít, vừa mừng vừa sợ nói: "Chị trở lại?"
Thạch Hiểu Tĩnh đè lại cơn chua xót ở mũi, bước vội tới chỗ cô, hai lần ba
lượt mới bắt buộc chính mình không khóc thành tiếng, "Em xảy ra chuyện
gì thế, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chị!"
Vãn Hảo cười với cô, hỏi lại: "Chung Gia Minh đâu?"
"Cùng trở lại với chị." Thạch Hiểu Tĩnh ngồi xuống kề bên cô, bắt lấy bàn tay gầy trơ xương của cô dùng sức nắm chặt, "Chị còn chưa kịp về nhà họ
Chung, chờ chị trở về sẽ nói rõ với mẹ."
"Đừng." Vãn Hảo trở tay
cầm lấy tay cô, sắc mặt cũng thay đổi, "Nếu chị nói thật, ba mẹ anh ấy
thương tâm rất nhiều nhất định sẽ trách tội chị, như vậy chị ở nhà họ
Chung sẽ càng khổ sở. Hiểu Tĩnh, vấn đề này chúng ta đã thảo luận qua
rất nhiều lần, thái độ của em sẽ không thay đổi."
Nói cho cùng,
địa vị của Thạch Hiểu Tĩnh ở nhà họ Chung bây giờ hoàn toàn ỷ lại đứa
nhỏ này, nếu không có Bắc Bắc, không biết cô ấy sẽ bị bắt nạt thành như
thế nào nữa. Nhà giàu nhìn trúng quyền kế thừa của con trai, chuyện mẫu
bằng tử quý (mẹ dựa vào con trai) không chỉ xảy ra ở xã hội cũ.
Thạch Hiểu Tĩnh nghe xong lời này còn gấp hơn cô, lớn giọng rống: "Nhưng hiện tại đã là lúc nào rồi, A Hảo... Vì sao em còn muốn suy nghĩ cho chị!"
Nói đến cuối cùng, cô hoàn toàn nghẹn lại, không phun ra được một chữ
nào.
Vãn Hảo nhìn hai mắt cô đỏ lên, nhẹ nhàng lắc đầu: "Nói
thật, sao em lại không muốn đoàn tụ cùng Bắc Bắc? Đến nằm mơ em cũng
muốn, đây là thiên tính bẩm sinh của người mẹ, lúc chị nói cjo em biết
Chung Gia Minh có hi vọng chữa khỏi, em cũng vẫn ảo tưởng Bắc Bắc có thể trở về. Nhưng Hiểu Tĩnh, bởi vì em ngã bệnh mới càng không thể làm như
vậy, nếu vận mệnh của em không tốt —— "
"Sẽ không!" Thạch Hiểu
Tĩnh lập tức cắt ngang cô, "Sao vận mệnh lại không tốt, không cho nói
bậy, ai chả biết vận đen của con người là có hạn, hai mấy năm trước em
đã dùng hết vận đen rồi, về sau sẽ chỉ còn lại vận tốt."
Vãn Hảo
nhìn bộ dáng cô lải nhải và thở hổn hển, trong lòng vừa chua xót vừa ấm
áp, cô vươn tay ôm lấy Thạch Hiểu Tĩnh, dùng sức gật gật đầu, "Hiểu
Tĩnh, cám ơn chị."
Thạch Hiểu Tĩnh bĩu môi, đáy mắt đều là hơi
nước trong suốt. Cô chôn vào hõm vai Vãn Hảo, dùng sức siết chặt bả vai
cô ấy, như muốn bảo vệ chặt chẽ trong lòng mình, "Chị mặc kệ, Khương Vãn Hảo em muốn cảm ơn chị thì hãy dùng hành động thực tế, chị không biết
hai chữ "Cám ơn" đâu."
Ý cười nơi đáy mắt Vãn Hảo càng sâu, khẽ vuốt cằm nói: "Được, vậy nợ trước đã."
"Sẽ thu lãi, em đừng nợ lâu..."
Vãn Hảo cảm thấy bả vai có chút nong nóng ẩm ướt, dán vào da mình dính
dính, cô chậm rãi nhắm chặt mắt, khóe miệng lại mang theo mỉm cười, "Em
biết. Nhưng chuyện này, chị bắt buộc phải đồng ý với em."
Thạch
Hiểu Tĩnh đỏ mắt nhìn cô, chỉ nghe Vãn Hảo nói: "Nếu không phải là mọi
người, đến hộ khẩu của Bắc Bắc cũng không giải quyết được, đừng nói đến
điều kiện sống và giáo dục tốt như vậy, bé con sinh non, lúc ấy gần như
ngày nào cũng phải vào bệnh viện, từ lúc đến nhà họ Chung, tình hình mới thay đổi tốt hơn. Mọi người là ân nhân cứu mạng của đứa nhỏ, Hiểu Tĩnh, người không thể không có lương tâm, càng không thể qua sông rút cầu,
lương tâm của em không cho phép em làm như vậy."
Vốn nghĩ rằng có thể đợi đến Chung Gia Minh khỏi hẳn, vậy ít nhất bọn họ có cơ hội có
được một đứa con của mình, nhưng xem ra, cô không đợi
được...
Thạch Hiểu Tĩnh trừng mắt nhìn cô, cuối
cùng để mặc nước mắt lộp độp rơi xuống, không ngừng thút thít nói:
"Khương Vãn Hảo, em không thể ích kỷ chút sao? Em sống như vậy có mệt
hay không!"
Chính Vãn Hảo cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng người
sống một đời, không phải là theo đuổi không thẹn với lòng, an nhiên bình thản? Tuy rằng đời này cô chịu không ít khổ, nhưng cuối cùng sống không uổng, có bạn bè tốt như vậy, còn có đứa bé hiểu chuyện như vậy ——
Đường Khải Sâm đẩy cửa tiến vào, ánh mắt im lặng dừng ở trên mặt cô, dường
như anh luôn quen thuộc với hơi thở của cô, có thể dễ dàng tìm đến cô.
Anh hơi nhếch khóe môi, nói: "Đến thời gian uống thuốc."
"Vâng."
Vãn Hảo cũng mỉm cười lại, thật ra trong lòng cô rõ ràng, là Đường Khải
Sâm sợ cô khóc mới đúng. Trong khoảng thời gian này người này vô cùng
khẩn trương, cách mỗi phút lại liếc nhìn cô một lần, qua vài vài phút
lại muốn gọi cô một tiếng, quả thực còn căng hơn cả đàn Cầm.
Nhìn người đàn ông đang thử độ ấm của nước cho mình, Vãn Hảo lặng lẽ nghĩ,
đây cũng coi như là đền bù mong ước với đoạn tình yêu oanh oanh liệt
liệt nhiều năm trước đúng không? Còn
có cái gì mà tiếc nuối.***
"Thật sự không hối hận?" Sau khi Thạch Hiểu Tĩnh đi, Đường Khải Sâm dứt khoát nằm lên giường cùng Vãn Hảo, anh ôm lấy cô từ phía sau, miệng dán vào
vành tai cô khẽ hỏi.
Vãn Hảo biết anh chỉ cái gì, lặng im một lát nhẹ nhàng lắc đầu, "Em không muốn Bắc Bắc thất vọng, lòng càng không
muốn nhìn thấy con đau lòng." Nếu quả thật có ngộ nhỡ, điều cô không
muốn nhìn thấy nhất là nước mắt của đứa nhỏ.
Đường Khải Sâm ôm cô chặt hơn, hận không thể khảm người này vào trong thân thể của mình.
Người phụ nữ này luôn làm cho anh đau lòng, rồi lại luôn là làm lòng anh sinh kính nể, đổi lại là anh, có lẽ đã sớm mượn cớ cướp con về.
"Hơn nữa ——" Vãn Hảo xoay người đối mặt với anh, cười híp mắt dùng ngón tay
chỉ lên mũi anh, "Có lẽ trong lòng em có vướng bận, biết đâu có thể vượt qua được."
Đường Khải Sâm bắt được ngón tay cô
làm loạn, bỏ vào miệng cắn một cái không nặng không nhẹ. Cô nhẹ hừ một
tiếng, anh mới híp mắt ra vẻ bộ dáng hung ác, "Anh ghen tị."
"Ngay cả dấm chua của con trai mình cũng ăn, anh không biết xấu hổ sao, Đường tiên sinh?"
Đầu lưỡi Đường Khải Sâm chậm rãi lướt qua đầu ngón tay cô, giọng nói khàn
khàn, "Khương Vãn Hảo, nếu có thể, anh thật sự muốn mỗi phút mỗi giây
đều cùng em ở một chỗ, Thượng Đế công bằng, lúc trước em yêu anh mà anh
lại bỏ lỡ, nay, nhất định em không biết được anh để ý em đến chừng nào."
Lúc anh nói lời này thì ánh mắt rất chuyên chú, ánh mắt của con người thật
thần kì, dường như có bao nhiêu thâm tình bao nhiêu chán ghét đều phản
chiếu trong đó.
Vãn Hảo mím môi mỉm cười, hồi lâu mới nhỏ giọng
bực bội nói một câu: "Gần đây anh xem rất nhiều phim thần tượng? Tại sao bỗng nhiên có nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy."
"Nói chuyện
với người mình yêu, chỉ cần dụng tâm, lời ngon tiếng ngọt rất đơn giản." Anh bắt đầu hôn trên cần cổ trắng nõn của cô, ngậm mút lấy vành tai nho nhỏ của cô.
Nơi này của Vãn Hảo mẫn cảm nhất, rụt cổ trốn anh,
nhưng giường bệnh lại nhỏ như vậy, không né tránh được ngược lại cọ xát
làm toàn thân anh nóng rực.
"Ưm, anh bắt nạt bệnh nhân!"
Đường Khải Sâm hôn một cái vào môi cô, hơn nữa còn cười rất đứng đắn, "Anh sẽ nhẹ chút, em chỉ cần phụ trách kêu là được."
Vãn Hảo bị anh nói mà cả khuôn mặt đều hồng thấu, kéo chăn qua che mặt,
"Đường Khải Sâm, sao lúc trước em không phát hiện anh lại không biết xấu hổ như vậy!"
Đường Khải Sâm cũng xốc góc chăn lên chui vào,
trong đệm chăn có hơi thở mờ ám xông vào, còn có ánh sáng yếu ớt chiếu
vào, bọn họ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời lại chuyên chú của đối
phương. Anh dán vào vành tai đỏ bừng của cô không ngừng cười, trầm thấp
nói: "Nếu mà không thích gọi cũng không có việc gì, anh cũng rất thích
bộ dáng im lặng của em, rất gợi cảm."
"Buồn nôn chết!" Vãn Hảo che mặt, xấu hổ đến chết mất.
Tiếp đó lại có nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi lên mu bàn tay cô, xúc cảm ẩm ướt nóng bỏng, ôn nhu đến mức gần như cô bị hòa tan.
Vãn Hảo dời ngón tay, từ khe hở thấy vẻ mặt tuấn tú của anh, anh một lần
nữa hôn lên, từ đầu ngón tay cô chậm rãi hướng xuống, cuối cùng kéo hai
tay của cô ra, ngậm lấy hai cánh môi non mềm.
Ngoài cửa sổ có
tiếng gió nhẹ thổi qua tán cây, rõ ràng vẫn là đông rét lạnh, Vãn Hảo
lại cảm thấy có đóa hoa sáng lạn đang nở rộ, có lẽ đây chính là tư vị
của tình yêu, gần như là mùa xuân đến muộn, khiến lòng người tràn đầy ấm áp.
Cuối cùng anh vẫn lo lắng cho thân thể cô, không làm kịch
liệt, từ đầu đến cuối đều ở phía trên nhìn cô thâm tình, thỉnh thoảng
nói vài lời yêu thương làm người ta xấu hổ.
Toàn thân Vãn Hảo đều hồng thấu, còn thường phải cảnh giác với động tĩnh ngoài cửa.
Lúc sau cùng, bàn tay to của anh che lại sau đầu cô, nhẹ giọng nỉ non bên tai cô, "A Hảo, anh yêu em."
Cô ngấn lệ, hai tay dùng sức ôm lấy anh.