"Lúc trước nhà họ Chung muốn mang Bắc Bắc rời đi, là anh động tay chân
để cho con ở lại?" Mấy hôm nay Vãn Hảo rảnh rỗi, những chuyện không suy
nghĩ cẩn thận trước đây đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, hôm sau lúc Đường
Khải Sâm đẩy cô phơi nắng ở trong sân thì tự nhiên hỏi anh.
Đường Khải Sâm đẩy xe lăn đến mặt cỏ, nhưng lại ngồi xuống ghế đá đối diện,
lúc này mới nắm tay cô gật đầu: "Khi đó là bà nội đánh thức anh, nếu anh dùng thủ đoạn cướp Bắc Bắc đi, không chỉ đứa nhỏ chán ghét anh, mà ngay cả em cũng giống vậy. Rồi sau này anh biết nhà họ Chung muốn mang đứa
nhỏ ra nước ngoài, liền tự mình tìm vị chuyên gia kia, cũng may ông ấy
có quen biết với mẹ anh nên mới bán mặt mũi cho anh."
Vãn Hảo cực kỳ kinh ngạc, trừng mắt to khó có thể tin, "Cho nên ông ấy đột ngột
thay đổi quyết định tới Hàn quốc cũng là anh làm, mục đích là muốn cho
Bắc Bắc có cơ hội sống cùng với em?"
Cô không thể tưởng tượng
được Đường Khải Sâm đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng, mà lúc trước cô
lại một mực cho rằng việc này là Chu Tử Nghiêu làm.
Đường Khải
Sâm hơi quay mặt đi, lúc quay lại thì bộ dáng đã nghiêm túc, "Không chỉ
như thế, anh còn mất rất nhiều công sức. Quả thực vị chuyên gia kia nhân lúc cháy nhà đi hôi của, bắt anh đầu tư phòng thí nghiệm của ông ấy,
còn bên nhà họ Chung, anh cũng động chút tay chân vào việc làm ăn ở nước ngoài cho bọn họ ngon ngọt, lúc này mới làm cho bọn họ không có cách
nào phân thân, không rảnh chăm sóc đứa nhỏ."
Anh nói xong rồi
nhìn Vãn Hảo thắm thiết, "Anh dùng nhiều tinh lực cùng tiền như vậy đều
không quan trọng, chỉ cần em vui vẻ là đủ rồi."
Vãn Hảo nhìn anh bộ dáng tranh công của anh, khóe miệng hơi co quắp một chút, "Phải không?
Đáy mắt Đường Khải Sâm toàn là ý cười, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Có cảm động đến mức vô cùng xúc động muốn hôn anh không?"
Vãn Hảo cười ha hả một tiếng: "Không có. Chỉ cảm thấy thật lãng phí, Đường
Khải Sâm anh thật sự rất phá của, anh xa xỉ như vậy * còn chưa phá sản
sao? Sẽ không phải lúc chúng ta hòa hợp rồi mới phát hiện anh đã biến
thành nghèo túng chứ?"
"Khương Vãn Hảo, quả thực em quá không
đáng yêu." Đường Khải Sâm tức giận đến mặt đều đen, lập tức lại hung
hăng nhìn chằm chằm cô, "Anh thật sự biến thành kẻ nghèo túng em sẽ
không cần anh nữa?"
"Cũng sẽ không." Vãn Hảo lắc lắc đầu, lại nói bổ sung, "Nhưng nghiêm túc suy xét lại mối quan hệ giữa hai người là sự thật."
Sắc mặt Đường Khải Sâm vừa mới gặp trời quang nháy mắt lại tụ đầy bão táp.
Vãn Hảo nhìn dấu vết tích tụ ở chân mày anh, quả thực trong lòng rất vui,
thấy anh giống như thật sự rất mất hứng, vì thế ngoắc ngón tay ý bảo,
"Lại đây?"
"Làm cái gì?"
Đường Khải Sâm pha không tình nguyện kề lại, Vãn Hảo ngồi trên xe lăn nghiêng người, ôm lấy cổ anh chủ động đưa môi mình lên.
Mặt trời lúc 9 giờ càng thêm ấm áp, Đường Khải Sâm cảm thấy có thứ gì đó
sắp trào từ ngực mình ra. Cô vụng về mút môi anh, lại nhanh chóng lui
ra, "Ngu ngốc, em đùa anh cũng không nhìn ra được, thì ra anh cũng không thông minh hơn em bao nhiêu."
Đường Khải Sâm nhìn đỏ ửng trên
gương mặt cô chưa lui, ngứa ngáy khó nhịn, đảo khách thành chủ dùng sức
ôm lấy mặt của cô hôn lên lần nữa, ngốc thì ngốc đi, hạnh phúc là tốt
rồi.
***
Vãn Hảo cảm thấy mấy ngày này là thời gian vui vẻ nhất trong đời cô trừ lúc còn bé, vui vẻ đến có chút không chân thật.
Mắt thấy ngày phẫu thuật càng thêm gần, cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ
lại bắt đầu ngẩn người.
Gần đây Đường Khải Sâm bận chuyện làm ăn, bà nội vừa mất, anh có thêm nhiều chuyện phải xử lý. Gần đây thấy anh
hầu như ra ngoài cả ngày, có khi trở về bộ dáng đã vô cùng mệt
mỏi.
Một mình sẽ không tránh được miên man suy
nghĩ, may mắn Thạch Hiểu Tĩnh thường thường đến thăm cô, thỉnh thoảng
còn mang Bắc Bắc đi cùng.
Nhóc con cứ quấn cô hỏi xem vì sao lại
phải ở bệnh viện, Vãn Hảo suy nghĩ các loại lý do qua loa nói với bé,
nhưng đứa nhỏ sáu tuổi, có khi gần như không thể gạt được. May mắn bé
rất nghe lời Thạch Hiểu Tĩnh, chỉ cần cô ấy hơi nghiêm khắc chút, không
dám hỏi thêm gì nữa.
"A Hảo, chị ——" Lúc Thạch Hiểu Tĩnh muốn đi, hốc mắt lại bắt đầu hồng hồng nhìn cô muốn nói lại thôi.
Vãn Hảo biết cô ấy muốn nói gì, đứng cạnh cửa phòng bệnh trừng mắt, "Chị khóc em sẽ nổi giận đấy, em cũng không có việc gì mà."
Thạch Hiểu Tĩnh vội vàng xoa xoa hốc mắt, tự nhiên kéo Bắc Bắc đến trước mặt
hai người, cô nhìn đứa nhỏ nói từng câu từng từ: "Bảo bối, dì Hảo đối xử với con tốt như vậy, về sau nhận cô ấy làm mẹ nuôi đi?"
"Được ạ." Ngược lại Bắc Bắc đáp ứng ngay, lập tức nhu thuận kêu một tiếng, "Mẹ nuôi."
"Thật ngoan." Mặc dù chỉ là mẹ nuôi, trong lòng Vãn Hảo vẫn rất vui vẻ.
Thạch Hiểu Tĩnh ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, nghiêm túc sửa đúng, "Mẹ nuôi nghe không hay, cứ gọi là "Mẹ’ đi."
Bắc Bắc mở to mắt, bốn mắt nhìn nhau với Vãn Hảo.
Vãn Hảo cũng có thể nghe được tiếng tim mình đập mãnh liệt, mỗi một nhịp
đập đều kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô.
Bắc Bắc nhìn cô một hồi lâu, thật ra cũng chỉ là vài giây mà thôi, nhóc con cúi đầu mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói: "Nhưng mà " chỉ có một người
Mẹ’thôi."
Lời này làm hai người đều trầm mặc, một câu chỉ là vô
tâm của đứa nhỏ làm Vãn Hảo gần như không đứng vững, cô chống khung cửa, cố gắng cười một tiếng: "Ai, không có việc gì, Bắc Bắc thích gọi như
thế nào thì gọi, dì đều thích cả."
Bắc Bắc cùng Thạch Hiểu Tĩnh
vừa đi, nước mắt Vãn Hảo nhịn hồi lâu mới rơi xuống, thì ra cô không cao thượng như mình nghĩ, quá ti tiện, nội tâm lại có thể hi vọng đứa nhỏ
gọi mình một tiếng "Mẹ".
Thì ra đời này vẫn sẽ có tiếc nuối, chỉ sợ đến cuối cùng không nghe được tiếng "Mẹ" kia.
***Đường Khải Sâm phát hiện hôm nay Vãn Hảo vô cùng trầm mặc, bình thường tâm
trạng rất tốt, thế nhưng cả ngày hôm nay cũng chưa nói vài câu. Anh nhéo nhéo hai má cô, ôm cô thấp giọng hỏi: "Ngày mai phải phẫu thuật, khẩn
trương?"
"Không có, có lẽ mấy hôm trước quá sinh
động, nói xong hết rồi." Cô ra vẻ thoải mái cười với anh, nhưng lời này
không khiến anh cười rộ lên một chút nào.
Vãn Hảo cũng phát hiện
hôm nay Đường Khải Sâm hết sức trầm mặc, suy đoán anh khẩn trương vì
ngày mai, vì thế quay người cho anh một cái ôm, "Không có chuyện gì,
trường hợp nào mà anh chưa thấy qua, cười một cái nha? Như vậy rất dọa
người."
Đường Khải Sâm giật giật khóe miệng, Vãn Hảo không khách khí cho ra đánh giá, "So với khóc còn khó coi hơn."
Đường Khải Sâm không có lòng dạ nào ứng phó cô, ôm lấy người một lần nữa, làm cho cô ghé sát vào bộ ngực mình. Anh có tâm sự, chỗ nào cười thành
tiếng được?
Rõ ràng hai người đều không thoải mái, buổi
tối vội
vàng ăn cơm tối rồi đi ngủ luôn, Đường Khải Sâm trằn trọc trăn trở, bỗng nhiên di động để ở một bên sáng lên. Anh lập tức đứng dậy nhận, đối
diện truyền đến một giọng nam trung khí mười phần lại hết sức uy nghiêm: "Đường tiên sinh, tôi có thể cho anh hai mươi phút, nếu anh có thể
thuyết phục tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc."
Đường Khải Sâm nhìn người phụ nữ vẫn ngủ say, lập tức xoay người xuống giường: “Được, địa chỉ."
Đối phương nói địa điểm, anh nhanh chóng lấy áo bành tô trên giường đi ra
ngoài, sắp tới cửa lại quay ngược trở về. Đường Khải Sâm nhìn người phụ
nữ trên giường một lúc lâu, vươn tay thay cô vuốt nếp nhăn giữa chân
mày, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Anh sẽ không để em phải đau lòng nữa."
Ngày hôm sau cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào buổi sáng, Vãn Hảo hít thở sâu vài lần, xem ra Thạch Hiểu Tĩnh cùng Tiểu Tào còn khẩn trương hơn cô,
đến Chu Tử Nghiêu cùng Lâm Kì cũng tới, thay nhau tiến lên nói chuyện
với cô, biến thành chính Vãn Hảo còn phải tự mình an ủi bọn họ.
Vãn Hảo đã thông báo Thạch Hiểu Tĩnh không cần mang Bắc Bắc tới đây, cô sợ
nhất gặp mặt như thế này, hình ảnh hôm trước đứa nhỏ bị Thạch Hiểu Tĩnh
mang đi còn rõ ràng trước mắt, nay thật sự sợ lại phải đối mặt thêm một
lần.
Thoạt nhìn Đường Khải Sâm là người bình thường nhất, nhưng
chỉ có Vãn Hảo biết anh cũng đang khẩn trương, bởi vì cả một buổi sáng
người này đều dán lấy cô như một cái đuôi.
Vãn Hảo bị đẩy mạnh
vào phòng phẫu thuật phía trước, Đường Khải Sâm nắm cô thủ từ đầu đến
cuối không buông ra, hốc mắt anh cực kì hồng, cuối cùng vội vàng lấy một thứ từ trong túi ra đeo lên tay cô.
Người ở chỗ này không ai nói chuyện, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng khóc nhỏ thút thít của Tiểu
Tào. Vãn Hảo nhìn ngón tay tự nhiên xuất hiện thứ màu trắng, hồi lâu mới bĩu môi: "Đường Khải Sâm anh thật nhỏ mọn, đến cầu hôn cũng đưa cùng
một chiếc nhẫn."
Cái này là chiếc nhẫn kết hôn mà ngày trước cô trả lại cho anh, không nghĩ tới anh vẫn còn giữ lại.
Đường Khải Sâm muốn cười, nhưng thử vài lần cũng không làm được, đơn giản từ bỏ, "Về sau chúng ta sẽ chọn cái lớn nhất."
Vãn Hảo lắc đầu: "Ai nói nhất định em sẽ đáp ứng."
Đường Khải Sâm mím chặt môi, nắm đến tay cô phát đau, cuối cùng mới run giọng nói: "Anh mặc kệ, dù sao người khác cũng không có cơ hội, em chỉ có thể gả cho anh."
"Không biết xấu hổ." Vãn Hảo còn muốn cười nói với
anh vài câu, bỗng nhiên đuôi mắt nhìn thấy trên hành lang có người đi
tới hướng này, một lớn một nhỏ, mấu chốt là bóng dáng nho nhỏ kia cô quá quen thuộc.
Vãn Hảo không dám tin nhìn chỗ kia, ngay cả hô hấp
cũng gần như quên. Mang Bắc Bắc đến là ông nội Chung, điều này đại biểu
cái gì không cần nói cũng biết.
Bắc Bắc đứng cách cô một mét,
khuôn mặt nhỏ nhắn lại bạnh ra không chịu đi tới. Vãn Hảo nhìn bộ dáng
kia của con, nước mắt không tự chủ được tuôn ra, cô cùng đứa nhỏ nhìn
nhau, người ở xung quanh cũng lặng ngắt như tờ.
Vẫn là ông nội
Chung lên tiếng, ông sờ sờ đầu nhỏ của Bắc Bắc, mang theo mấy tiếng thở
dài không thể nghe thấy: "Đi xem ‘Mẹ’ đi."
Đứa nhỏ vẫn rất hiểu
chuyện, dù cho trong lòng mang theo vài phần ủy khuất, nhưng vẫn chậm
rãi đi tới. Tay nhỏ của bé nắm chặt thành quyền, hồi lâu mới chần chờ
đưa về phía Vãn Hảo.
Vãn Hảo lập tức kéo chặt tay nhỏ của con, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ biết nỉ non một lần lại một lần: "Bắc Bắc, Bắc Bắc..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Bắc trướng hồng, như là nín rất lâu mới nói: "Ông
nội nói mẹ là mẹ ruột của con, con có rất nhiều rất nhiều vấn đề muốn
hỏi mẹ."
"Con hỏi đi." Hai chữ ngắn ngủi, Vãn Hảo cũng cố hết sức.
Nhóc con lại mím môi cái miệng nhỏ nhắn không lên tiếng, Vãn Hảo gấp gáp
muốn nói chuyện, Bắc Bắc lại cắt ngang cô: "Con chờ mẹ làm phẫu thuật
xong mới hỏi tiếp, rất nhiều rất nhiều vấn đề, mẹ phải nói hết cho con."
"... Được." Vãn Hảo hôn tay con, trên mặt giàn giụa nước mắt, nhưng không khỏi lộ ra nụ cười.
Bắc Bắc lại quyệt miệng nhỏ nhắn nói: "Ngoéo tay, nếu mẹ gạt con, con sẽ thật sự nổi giận."
"Không lừa con." Vãn Hảo vươn ngón tay nhỏ ra, dán cùng một chỗ với đứa nhỏ.
Ông nội Chung đè lên bả vai của Bắc Bắc, chậm rãi nghiêng đầu đi.
Bắc Bắc cũng đỏ vành mắt, lại còn quật cường bĩu môi, y tá muốn đẩy Vãn Hảo vào phòng phẫu thuật, nhóc con lại ôm lấy ngón tay cô không buông ra.
Vãn Hảo vẫn nhìn đôi mắt đen của con, nhóc con cũng nhìn cô, chậm rãi
phun ra một câu: "Mẹ, gạt người sẽ biến thành một con cá chạch nhỏ, con
chờ mẹ."
" Được, nhất định mẹ sẽ không lừa con."
Lần này, thật sự Vãn Hảo nghe được âm thanh hoa nở.
Tác giả có lời muốn nói: đến đây chính văn kết thúc, một nhà 3 người tiếp tục ở trong ngoại truyện, kết cục nhất định là HE!
~~~~~~~~~~~~ HOÀN CHÍNH VĂN~~~~~~~~~