Đường Khải Sâm sờ sờ đầu nhóc con: “Là ba ba làm việc chuyện sai lầm, khiến mẹ con buồn
lòng, mẹ đã chịu nhiều khổ cực mới sinh được con, nếu không phải bất đắc dĩ, nhất định mẹ sẽ không đưa con cho người khác chăm sóc nuôi dưỡng
đâu.”
Nói xong anh ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với bé: “Nếu con
thấy đáng ghét, hãy chán ghét ba được không? Con đối xử với mẹ như vậy,
mẹ sẽ rất đau lòng.”
Bắc Bắc lén lút nhìn về phía Vãn Hảo,
đầu buông thõng xuống: “Như vậy chú cũng rất đau lòng mà, vốn con chỉ có một ba mẹ, bây giờ lại có hai. Bà nội nói hai người muốn cướp con đi,
bà nói bà cũng sẽ đau lòng, con cực kì khó xử, không biết nên làm thế
nào.”
Dù trong chuyện này Bắc Bắc cái hiểu cái không, nhưng từ
đáy lòng bé hiểu rằng mình không được làm mọi người khổ sở, nếu không
chính bé cũng tự trách mình. Nhìn bộ dáng khó xử phân vân của bé, hai
người lớn cảm thấy không đành lòng. Vãn Hảo nắm chặt góc chăn, cố ra vẻ
thoải mái nói: “Vậy, Bắc Bắc con…”
“Chuyện này chúng ta sẽ bàn
bạc kĩ lưỡng sau nhé?” Đường Khải Sâm cắt ngang lời cô, ánh mắt vẫn dán
chặt trên người Bắc Bắc, “Con đã là đứa bé lớn, chúng ta tôn trọng quyết định của con, ba hứa với con, nhất định sẽ nghĩ ra một cách vẹn toàn
đôi bên, để cho tất cả mọi người vui vẻ, cũng sẽ không để cho Bắc Bắc
khó xử, có được hay không?"
Lúc này vẻ mặt Bắc Bắc mới thoải mái một chút, ánh mắt rõ ràng đã phát sáng lên, ngơ ngẩn nhìn Đường
Khải Sâm hỏi lại: “Có thật không ạ?”
“Thật chứ.” Đường khỉa Sâm vươn
nắm tay cụng vào nắm tay nhỏ của bé con, mắt lại nhìn về phía Vãn Hảo.
Người phụ nữ này luôn luôn mềm lòng, nhưng chuyện này cần phải giải
quyết triệt để, nếu vẫn làm theo cảm tính thì có lẽ mãi mãi cứ giằng co
mờ ám, mãi là nút thắt trong lòng hai bên.
***
Đường Khải Sâm thuận lợi dỗ dành cảm xúc đứa bé, tâm tình Bắc Bắc xem ra phấn chấn lên nhiều, thi thoảng cũng chủ động nói cùng Vãn Hảo mấy câu,
nhưng vẫn không chịu gọi một tiếng “Mẹ”.
Bé nằm úp sấp trên mép
giường nhìn chằm chằm Vãn Hảo, bộ dạng muốn nói lại thôi, xoay tới xoay
lui nặn ra ba chữ: “Dì đau không?”
“Đau.” Vãn Hảo nhìn thẳng vào mắt bé: “Bảo bối giúp dì vù vù được không?”
Bắc Bắc bĩu môi, yên lặng nhìn tay của mình: “Nhưng mà vết thương ở trên đầu, vù vù cũng không hết đau.”
Ánh mắt cô chùng xuống, trước kia khi cô trêu chọc Bắc Bắc tức giận, chỉ
cần dùng chiêu này lập tức có hiệu quả, nhưng bây giờ một chút tác dụng
cũng không có, xem ra bé con thực sự khó chịu chuyện cô là mẹ của bé.
Đang lúc đau lòng muốn chết, bỗng nhiên Bắc Bắc lại nhìn nhìn cô, lấy trong
túi áo một đồ vật. Thì ra là loại kẹo Bắc Bắc thích ăn nhất, bé bóc vỏ
từ từ đưa đến miệng cô, vẻ mặt vẫn cứng ngắc đăm chiêu: “Nào, ăn kẹo sẽ
không đau nữa, dì đã lớn rồi, kiên nhẫn một chút sẽ đỡ mà.”
Vãn
Hảo thấy dáng vẻ không được tự nhiên của bé, quả thực phải giống Đường
Khải Sâm đến tấm, chín phần, cô hé miệng ngậm kẹo, hương vị ngọt ngào
lặng lẽ lan tận vào tim.
Bắc bắc thấy cô cứ nhìn mình cười, xoay
xoay thân thể mũm mĩm có phần ngượng nghịu, nhưng vẫn nghiêng đầu hỏi
cô: “Dì còn đau không?”
“Hình như hết đau thật rồi.” Vãn Hảo nheo khóe mắt, hạnh phúc thật tâm.
Rốt cuộc Bắc Bắc cũng chỉ là trẻ con, cũng học theo cô cười rộ lên thật vui vẻ, mở túi áo cho cô nhìn thoáng qua, còn vụng trộm nói nhỏ vào tai cô: “Lát nữa con lại cho dì ăn, nhưng mà dì phải giũ bí mật, ông nội nói ăn nhiều sẽ sâu răng.”
Vãn Hảo thấy lại vẻ lí lắc của bé con,
chần chờ mãi mới dám đánh bạo chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy: “Được, dì
sẽ giữ bí mật, nhưng con thật sự không được ăn nhiều, răng bị sâu sẽ
không có bé gái nào thích đâu.”
“Vậy dì cũng không thể ăn nhiều,
sẽ không có con trai thích.” Bắc Bắc học đi đôi với hành, đôi mắt chớp
to lập tức khuyên ngược lại cô.
Vãn Hảo cười “phù” một tiếng: “Dì là người lớn, răng dài hơn con nhiều.”
Bắc Bắc có vẻ đăm chiêu
liền gật gật đầu: "Đúng vậy, dù sao dì cũng có chú Đường, vậy con cho dì ăn hết kẹo đó.”
Vãn Hảo cũng không muốn ép bé con phải sửa lại xưng hô ngay, tiếng “Mẹ” hôm phẫu thuật kia cũng là do ông nội Chung lên tiếng mới khiến bé gọi thế. Nhìn đống kẹo trên chăn kia cô đã rất vui vẻ mãn nguyện, điều này so
với những gì cô hi vọng đã tốt hơn rất nhiều, cô không thể tham lam, như thế này là tốt lắm rồi.
***
Quan hệ với Bắc Bắc không còn căng thẳng, tuy không thể trở về khoảng thời gian nhẹ nhàng
êm ả như trước, nhưng cũng khiến cho cô được thư thái hơn. Sau khi cô
tỉnh lại, các bạn hữu cũng thay nhau đến thăm cô.
Nhưng Đường
khải Sâm lại khó tính, người càng nhiều qui củ càng nhiều, không cho nói to tiếng, càng không cho ở lại quá lâu, quả thật là còn bảo vệ cô
nghiêm ngặt hơn cả gấu trúc. Ngay cả anh cũng tuân theo đống rắc rối đó, nói chuyện cùng cô dịu dàng như nước, sến súa khiến cho toàn thân Thạch Hiểu Tĩnh nổi da gà.
Mắt thấy Đường Khải Sâm đi mua đồ ăn
cho cô, Thạch Hiểu Tĩnh không nhịn được bắt đầu châm chọc: “Không nhìn
ra Đường Khải Sâm lại chu đáo thế. Cho rằng chăm sóc cũng không sai,
nhưng cũng quá khoa trương rồi, nhất là lần trước Chu Tử Nghiêu tới…”
"Tử Nghiêu đã tới sao?" Vãn Hảo hết sức kinh ngạc ngẩng đầu.
Nào biết Thạch Hiểu Tĩnh nghe thấy cô hỏi, vẻ mặt không còn gì để nói lắc
đầu: “Khẳng định em không biết, đến cửa anh ta cũng không vào được.”
Vãn Hảo kinh ngạc trợn mắt, sau đó nghe được rất nhiều chuyện mình không biết từ miệng Hiểu Tĩnh.
“Lần trước Chu Tử Nghiêu đến cùng chị, còn có Tiểu Tào. Kết quả Đường Khải
sâm nói trên người anh ta có mùi khói, không cho anh ta vào.”
Thạch Hiểu Tĩnh nói xong ánh mắt đặc biệt khinh bỉ nhìn ra cửa: “Thật ra anh
ta vẫn để ý chuyện em và Chu Tử Nghiêu hôm đó đi? Đáng đời, phải để anh
ta khó chịu cả đời.”
Vãn Hảo vẫn biết Đường Khải Sâm ngây thơ,
nhưng không nghĩ anh ấu trĩ đến mức ấy, ngoài thở dài cũng không biết
nên nói gì: “Anh ấy cũng không đề cập chuyện này trước mặt em, chắc là
không để ý quá đâu.”
Thạch Hiểu Tĩnh trợn trừng mắt: "Em
đừng bị bộ dáng tình thánh kia lừa, tên đó, một bụng ý nghĩ xấu xa. Đúng rồi, còn lần trước nữa, Lâm Kì tới cũng vậy.”
"Lại bị anh ấy ngăn cản?" Vãn Hảo cũng không gặp Lâm Kì, giờ đã biết lí do..
Thạch Hiểu Tĩnh… biểu tình không còn gì để nói, đến coi thường cũng lười:
“Đúng, chị nghe Tiểu Tào nói, Đường Khải Sâm nói giọng anh ta quá to,
còn luôn nói dài dòng lan man lại còn hay kích thích em, sợ em tức
giận.”
Vãn Hảo nghẹn họng trân trối nhìn Thạch Hiểu Tĩnh, Đường
Khải Sâm cũng khéo kiếm cớ! Khó trách đến bây giờ bạn bè đến thăm cô đều là nữ, ngay cả đồng nghiệp trong công ti cũng là nữ.
Nhưng người đàn ông luôn luôn tự phụ tự kỉ như thế, sao bây giờ lại có triệu chứng
của bệnh thiếu cảm giác an toàn? Quả thực Vãn Hảo không thể tưởng tượng
nổi..