Ai ngờ Vãn Hảo còn chưa mở miệng, Đường khải Sâm đã bắt đầu bóng gió hỏi thăm cô: "Lúc chiều Thạch Hiểu Tĩnh tán gẫu cùng em chuyện gì vậy?”
Lúc đó Vãn hảo đang chôn đầu trong khuỷu tay anh buồn ngủ, nghe vậy hơi híp mắt lại, từ góc độ của cô nhìn thấy đường cong cứng ngắc của cằm, dáng
vẻ có tật giật mình kia thật thú vị.
Cô chợt phát hiện đùa cợt
Đường Khải Sâm là một chuyện cực kì thú vị, vì thế cong cong khóe môi
tiếp tục lim dim: “Cũng không có gì, toàn mấy chuyện vụn vặt.”
Đường Khải Sâm nhìn chằm chằm cô hồi lâu, phát hiện không có gì bất thường,
nhưng chiếu theo tính tình Thạch Hiểu Tĩnh mà lại không bắt bẻ anh có
phải là quá kì lạ sao? Nhưng nếu Vãn Hảo biết rõ, sao lại không nói gì,
phải biết rằng đối với cô mà nói thì Chu Tử Nghiêu không phải chỉ là bạn bè bình thường…
Nghĩ đến lúc trước khi hai người chia tay tâm
trạng cô cực kì sa sút, trong lòng Đường Khỉa sâm lại bắt đầu chua xót
không dừng nổi, hai cánh tay đang ôm người trong lòng càng thêm nắm
chặt, dù thế nào bây giờ Khương Vãn hảo cũng là của anh, không ai có thể cướp đi!
Đương nhiên Vãn Hảo có thể cảm nhận được những biến hóa từ động tác của anh, cô cố nhịn cười, trên mặt lại không tỏ vẻ gì:
“Đúng rồi, lần trước anh nói Chu Tử Nghiêu có bạn gái, chờ em xuất viện, mời bọn họ cùng ăn bữa cơm được không?”
Quả nhiên thân thể kia cứng ngắc vài giây, rất lâu sau mới không tình nguyện mà “Ừ” một tiếng.
Vãn Hảo thấy anh dễ dàng đồng ý, dừng một chút lại bổ sung nói: "Đến lúc đó gọi Lâm Kì cùng đi đi? Cậu ta và chú Lâm giúp em rất nhiều, cũng coi
như có ơn với em.”
Một người chăm sóc mẹ con bọn họ bốn năm, một
người hướng dẫn cô làm ăn, cho dù trong lòng Đường Khải Sâm vạn lần
không muốn cũng không có lí do từ chối. Anh hận đến nghiến răng nghiến
lợi, lại không có cách nào với cô, chỉ có thể lại không cam tâm tình
nguyện gật gật đầu: "Để nói sau đi.”
Vãn Hảo mở mắt ra nhìn anh,
Đường Khải Sâm đành phải sửa lời: “Chờ em xuất viện anh sẽ liên lạc với
họ, hai người đó đều bận rộn như vậy, chưa chắc đã rảnh.”
Lần này xem như cô đã nhìn rõ, nếu Thach Hiểu Tĩnh không nói chuyện này, chắc
là đến khi xuất viện cô vẫn chẳng hay biết gì. Xem ra cần phải tâm sự
thật tốt với anh, nếu cứ thế này, nhỡ lại biến thành người đàn ông có
ham muốn chiếm hữu vợ cực kì điên cuồng thì sao đây?
Vãn Hảo ngẩn ngơ ngắm Đương Khải Sâm, càng nhìn càng thấy có khả năng… Vậy thì thật
đáng sợ, nhất định phải giúp anh dừng cương trước bờ vực mới được!
Đường Khải Sâm bị cô nhìn, nhíu mày: “Sao vậy?”D~~DD~~L~~Q~~Đ~~
“Thật ra,” Vãn Hảo cố tìm từ, “Có một số việc nếu đã qua, thì không cần sống
với quá khứ, phải nhìn về phía trước mới có thể vui vẻ.”
Không
biết vì sao, cô nói làm cho sắc mặt anh càng khó coi. Vãn Hảo vội vàng
nói: “Giống em, em không muốn đắm chìm trong chuyện cũ, với em, tương
lai có vô vàn hấp dẫn chờ mong. Em muốn tương lai thật hạnh phúc, không
bị ràng buộc bởi quá khứ.”
Cô nói xong liền giương vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Đường Khải Sâm, cô đã ám chỉ rõ ràng như vậy, anh phải nghe
hiểu chứ? Chu Tử Nghiêu và em đã là quá khứ, với Lâm Kì càng xa xôi, cho nên anh không cần khẩn trương lo lắng đâu.
“Em muốn anh biết…”
Đường Khải Sâm trầm ngâm trong khoảnh khắc, ánh mắt nhìn cô có chút
thống khổ: “Anh đã là quá khứ, em không muốn dây dưa không rõ ràng cùng
anh nữa? Có phải em đã hối hận lời nói trước khi phẫu thuật, muốn hòa
hợp với anh?”
Vãn Hảo nghẹn họng nhìn trân trối, không phải người đàn ông này cực kì thông minh sao? Sao nghe cô nói lại phiên dịch ra
nghĩa đấy?
Đường Khải Sâm cúi đầu nhìn bản thân phản xạ trên
khung giường, giơ tay chà xát gò má: “Anh biết mà, em đồng ý ở cùng anh
chỉ là miễn cưỡng, có lẽ là vì Bắc Bắc, hoặc là nể mặt bà nội, thậm chí
là vì đã mệt mỏi. Anh ghen tị với Chu Tử Nghiêu, cũng hâm mộ Lâm Kì trẻ
tuổi, nhưng anh dám khẳng định, nhất định anh sẽ làm được tốt hơn bọn
họ.”
Nhìn anh thổ lộ nghiêm túc, miệng Vãn Hảo hơi mở rộng, thì ra không phải lòng dạ anh hẹp hòi, mà là thật sự không tin tưởng chính
mình. Hoặc là nói, anh vẫn cũng không dám suy nghĩ rốt cuộc cô có yêu
anh hay không?
"Vãn Hảo, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào,
hiển nhiên anh đều là lựa chọn rất tốt. Nếu như vậy, vì chút nguyên nhân nhỏ bé này ở lại bên anh được không?"
Ngọn đèn in lên mặt anh,
cặp mắt kia đen như mực, giờ phút này lại mang theo mong đợi tràn trề và thấp thỏm, Vãn Hảo như thấy được chính mình lúc trước, yêu cẩn thận như thế, lại yêu đau đớn khó có thể kiềm chế.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Trong
lòng cô vừa chua xót vừa ấm áp, đưa tay chủ động ôm lấy đầu ngón tay
anh, nhẫn cưới của hai người nhẹ nhàng đụng chạm cùng một chỗ, cảm nhận
được sự lành lạnh, lại làm cho cõi lòng tịch mịch lâu lắm rồi tựa sát
vào nhau.
Quá nhiều điều muốn nói, cuối cùng ngàn lời vạn chữ chỉ biến thành hai chữ, Vãn Hảo nhìn ánh mắt chuyên chú của anh, cười nhẹ:
"Đứa ngốc."
***
Cuối cùng một tháng sau Vãn Hảo cũng được
xuất viện, bác sĩ cường điệu lần nữa về nhà phải an tâm tĩnh dưỡng, xe
trực tiếp lái trở về nhà chính nhà họ Đường, Vãn Hảo nhìn cửa gỗ lim,
ánh mắt lại lần nữa rơi xuống trên mặt anh.
"Bên này không khí
tốt, cũng không ầm ĩ như thế." Quả thực Khải Sâm ghi nhớ từng lời của
bác sĩ vào trong lòng, mở miệng là có thể phun ra.
Vãn Hảo biết anh cực kỳ khẩn trương, cũng không muốn tranh cãi, nếu có thể để cho anh an tâm thì thế nào cũng được.
Quản gia lấy hành lý ra, thấy cô thì trực tiếp đổi giọng gọi "Bà chủ", Vãn
Hảo có chút cảm giác dường như đã qua mấy đời, lúc trước ở trong nhà
này, dù cho thế nào thì người làm đều gọi cô là "Khương **", bởi vì tất
cả mọi người biết Đường Khải Sâm không thích cô.
Thấy cô vẫn ngẩn người, Đường Khải Sâm đi tới dắt tay cô, mười ngón đan chặt, ánh mắt
anh thâm sâu lại phức tạp, "Về sau chúng ta vẫn ở nơi này, nơi này chính là nhà của em."
Vãn Hảo nhìn đôi mắt đầy áy náy của anh, khẽ
cười, "Được, vậy về sau anh phải cẩn thận, chọc em mất hứng, sẽ đuổi anh ra ngoài ngay lập tức."
Đường Khải Sâm cười nắm tay cô đặt trước ngực, "Bà xã nói cái gì thì là cái đấy."
"Ai là bà xã của anh."
Vãn Hảo trợn mắt nhìn anh, đi nhanh muốn bước vào trong, Đường Khải Sâm lại ôm ngang cô lên trước, vẻ mặt nghiêm túc nhắc lại: "Bác sĩ nói không
thể quá mệt mỏi, từ chỗ này đến phòng còn rất xa."
Từ lúc ra khỏi bệnh viện anh kiên trì ôm cô, tổng cộng cô đi cũng chỉ có vài bước
đường! Vãn Hảo sắp bị bộ dáng khẩn trương này của anh làm cho thần kinh
mất rồi, lắc lắc đầu chứng minh mình không có việc gì.
Ai biết Đường Khải Sâm lại hoảng sợ đến mức gần như muốn giậm chân, "Khương Vãn Hảo! Đầu em có thể thành thật chút không!"
Quả thực Vãn Hảo muốn sụp đổ, khóc không ra nước mắt bĩu môi nói: "Vừa rồi
còn nói cái gì cũng nghe em, hiện tại đã bắt đầu bắt nạt em - - "
Đường Khải Sâm cứng họng, một lúc lâu không tìm ra lời phản bác, dù sao từ
khi gặp lại anh không thể nói lại cô không chỉ một lần rồi, sau cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Thôi, dù sao như thế nào cũng đều là anh
sai, em từ từ đi, không thoải mái thì nói cho anh biết."
"Em cũng không phải làm từ giấy." Vãn Hảo nằm ở trên giường một tháng,
lúc này
hận không thể nhảy vài vòng tại chỗ, bước chân nhẹ nhàng hơn không ít.
Đường Khải Sâm một mực đi theo phía sau cô, bộ dáng khẩn trương kia không
khác đi sau lưng một đứa trẻ đang tập tễnh bước đi là bao, hết lo lắng
lại đề phòng.
Người làm xung quanh đều đang che miệng cười trộm,
có lẽ bọn họ chưa thấy qua Đường Khải Sâm còn có thể có một mặt như vậy, người trước kia luôn nói năng thận trọng, lúc này thật đúng là năng
động tăng thêm mấy phần tình cảm.
***
Bắc Bắc tan học cũng đi theo Thạch Hiểu Tĩnh tới, nhóc con kia quỳ gối trên sofa sau Vãn Hảo cẩn thận quan sát đầu cô, miệng nhỏ hơi giương lên kinh ngạc: "Thật sự
không đau sao? Có phải bên trong còn đang chảy máu không?"
Vãn
Hảo đưa quýt đã bóc rồi cho con, lúc này mới cười tít mắt lắc đầu, "Thật sự không đau, bác sĩ đã nối lại khe hở hoàn chỉnh cho dì rồi."
Bắc Bắc trừng mắt giống như đang nghe đầm rồng hang hổ, sau cùng lại nghiêm túc nói: "Về sau con cũng sẽ làm bác sĩ, xem bệnh cho ba ba, nếu đầu
của dì Hảo lại hỏng, sẽ giúp dì làm liền khe hở."
Vãn Hảo cùng
Thạch Hiểu Tĩnh đều thiếu chút nữa bị quýt trong miệng làm cho sặc, đều
nói lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, một câu tự nhiên thốt ra này thật đúng
là có thể dọa người khác.
"Sắp đến tết âm lịch rồi, ba chồng nói, năm nay mời em cùng Đường Khải Sâm tới."
Thạch Hiểu Tĩnh nói làm cho Vãn Hảo trố mắt vài giây, lập tức hiểu được hàm
nghĩa phía sau. Lúc trước nhà họ Chung cũng đã thể hiện quan điểm, chờ
cô xuất viện sẽ thương lượng về vấn đề của đứa nhỏ. Trong chuyện này ông nội Chung có quyền lên tiếng nhất, lúc trước thấy bộ dáng ông cũng khá
khó tính, nhưng có vẻ không phải là người khó câu thông.
Tâm lý Vãn Hảo vẫn đang lo sợ, lôi kéo Thạch Hiểu Tĩnh truy hỏi: "Chị cảm thấy ý tứ của ba chồng chị là gì?"
"Chị cũng nghe mẹ chồng nói, lúc trước Đường Khải Sâm đã lén đi tìm ba nhiều lần, em cũng rõ ràng tính tình của ba chồng ngang ngược, lúc đầu cũng
nghĩ chỉ kiên trì được mấy ngày thôi." Hiện giờ nói ra Thạch Hiểu Tĩnh
vẫn thổn thức không thôi, người như Đường Khải Sâm phải chịu tức giận
đến mức đó, nhưng không nghĩ tới anh ta lại thật sự nhịn.
"Về sau anh ta làm gì để ba chồng đồng ý chị không rõ ràng lắm, nhưng quả thật
hình như làm cho ba chồng dao động rồi. Chuyện này, chị thấy tám chín
phần mười là thành. Sau Tết âm lịch chị còn phải cùng Gia Minh đi Hà
Lan, trước lúc đó, nhất định ba chồng sẽ cho câu trả lời."
Từ đầu đến cuối Vãn Hảo luôn mang theo suy nghĩ kia cuối cùng cũng trầm tĩnh
lại, nhìn một lớn một nhỏ đang chơi máy bay điều khiển trong sân, trong
lòng nổi lên tình cảm ấm áp.
Người đàn ông mặc áo bành tô đen
kia, ở dưới ánh mặt trời lộ ra nụ cười ấm áp lại ôn nhu, từ đầu đến cuối ánh mắt anh đều thâm trầm nhìn chằm chằm bóng dáng nho nhỏ của Bắc Bắc, thỉnh thoảng lại chỉ bảo nhóc con vài lời.
Anh khác rồi, sự hăng hái cùng góc cạnh đều đã bị năm tháng mài mòn, hiện giờ đứng ở nơi đó,
là một người đàn ông cho cô đủ an bình và hạnh phúc. Ánh mắt Vãn Hảo dịu dàng, quay đầu nói với Thạch Hiểu Tĩnh: "Chị tin hay không, có người,
thật sự có thể làm cho chị đã chết tâm sống lại lần nữa."
Thạch Hiểu Tĩnh cũng có vẻ đăm chiêu nhìn cảnh trong sân, lại nhìn Vãn Hảo, từ đầu đến cuối im lặng không nói.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Vãn Hảo biết cô vẫn còn ý kiến với Đường Khải Sâm, dùng sức cầm tay cô,
nói: "Trước kia em vẫn sợ hãi, luôn luôn không thể xác định tâm ý của
anh ấy, nhưng hiện tại, em sẽ không hoài nghi nữa, một người đàn ông
nguyện ý vì mình, chịu được bất kì cái gì không thể chịu được, đây là
sức mạnh của tình yêu."
Thạch Hiểu Tĩnh ngơ ngẩn nhìn cô, bộ dáng như không quá hiểu.
Vãn Hảo mỉm cười nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, cũng được, tình yêu có trăm ngàn dáng vẻ, có lẽ người khác nhìn vào là cô khờ cùng cô ngốc, chuyện
hạnh phúc này, tự mình biết là được rồi.
Tự nhiên Đường Khải Sâm
nhìn thoáng qua nơi này, ngăn cách bằng cửa sổ có chậu hoa lan, ánh mắt
kia lại như có sức xuyên thấu, mặt Vãn Hảo nhanh chóng đỏ lên.
"Trời, hai người cộng lại mấy chục tuổi rồi, sao vẫn giống người trẻ yêu đương thế." Thạch Hiểu Tĩnh khinh bỉ nhíu mày, khóe miệng lại vẫn giương lên.
Tuy cô vẫn không thích Đường Khải Sâm, nhưng không thể không nói, bây giờ
thật sự anh ta thay đổi rất nhiều, cũng đủ che cho Vãn Hảo một mảnh
trời. Chỉ hy vọng từ nay về sau, Vãn Hảo có thể tỏa sáng rực rỡ trong
mảnh trời này.
Lúc Thạch Hiểu Tĩnh cùng Bắc Bắc vừa đi, Vãn Hảo
liền theo sau Đường Khải Sâm hỏi: "Rốt cuộc là anh nói gì mà thu phục
được Chung lão tiên sinh?"
Lúc trước ở bệnh viện anh không chịu
nói, hiện giờ nghe Thạch Hiểu Tĩnh nhắc lại, gần như cô có thể khẳng
định anh mất không ít công sức, thậm chí ăn không ít khổ cực.
Đường khai sâm đang pha trà, hàng lông mi dày hơi buông xuống, chờ làm xong
động tác trên tay, lúc này mới từ từ nhìn cô một cái, lại cười nói:
"Không phải vẫn nói mình trở nên thông minh rồi sao, đoán chút xem?"
Anh bưng chén trà đi tới thư phòng, Vãn Hảo bị một tiếng "Cạch" nhốt ngoài
cửa, gần như muốn điên, "Đường Khải Sâm, sao anh lại đáng ghét như vậy!
Nếu mà không nói cho em biết, em quyết định 48 giờ không để ý tới anh
nữa!"
Đường Khải Sâm nghe giọng nói hổn hển bên ngoài, cười lắc
lắc đầu, nói như thế nào để thuyết phục ông cụ cố chấp lại hà khắc kia,
những chuyện khó khăn mất mặt như vậy sao có thể nói cho cô biết?