Ông cụ nhà họ Chung vô cùng uy nghiêm, trong ấn tượng của Đường Khải
Sâm, ông và bà nội lại có vài phần tương tự. Bên ngoài có rất nhiều lời
đồn về ông cụ, nhưng như thế nào cũng chỉ chứng minh một việc: tính tình ông cụ nóng nảy, vô cùng không dễ nói chuyện.
Hơn nữa mọi người
cũng đều biết, ông cụ nhà họ Chung thương cháu trai nhỏ này nhất, có lẽ
tình huống con trai mình như vậy, cho nên vô cùng yêu thích Bắc Bắc
thông minh lại cơ trí.
Chỉ cần Đường Khải Sâm vừa nghĩ đến chính
mình trăm phương nghìn kế muốn gặp đối phương, chính là vì cướp đi bảo
bối trên đầu quả tim ông, gần như có thể biết trước nhất định kết quả
của mình sẽ thảm thiết. Nhưng chẳng còn cách nào khác; bước này bắt buộc phải đi, bằng không một ngày Bắc Bắc không trở lại, lòng Khương Vãn Hảo không một khắc được yên, có lẽ cả đời đều sẽ buồn bực không vui. Mà anh cũng giống vậy, vĩnh viễn đều không thể quên được chuyện này!
Huống chi trong nhà thiếu một người, sao còn có thể xem như "Nhà" đây?
Thật ra quá trình hẹn gặp ông cụ nhà họ Chung cũng khá mất công sức, dù cho
anh đến nhà thăm hỏi vài lần, người thư kí ** kia luôn có thể lần lượt
kiếm cớ qua loa nói với anh: "Xin lỗi Đường tổng, thân thể Chung lão
tiên sinh có bệnh nhẹ, không thích hợp gặp khách."
Đường Khải Sâm biết rõ đây là lấy cớ, cũng chỉ có thể khẽ cười nói "Không sao". Anh
chỉ có thể tấn công từ con đường khác, nhưng ông cụ này đam mê không
nhiều, vốn rất ít xuất hiện ở nơi đông người, cơ hội anh tạo ra cuộc gặp mặt tình cờ cũng không có nhiều khả năng.
Đến nhà thăm hỏi,
Đường Khải Sâm lại lần nữa không được cho vào nhà, đến vào cổng cũng bị
quản gia trực tiếp cản lại, "Xin lỗi tiên sinh, lão gia cùng phu nhân đi ra ngoài chơi với tiểu thiếu gia, không ở nhà."
Cho dù có ở nhà, ông cụ này cũng không cho anh chút mặt mũi nào, nhốt người ngoài cửa,
nhờ người làm nói cho anh biết: "Đường tiên sinh, lão gia biết anh tìm
ông ấy có chuyện gì, có một câu nhờ tôi nói cho anh biết —— chuyện này
không có chỗ thương lượng, xin anh đừng lãng phí thời gian."
Thì
ra cái gì ông cụ kia cũng biết, nghĩ cũng đúng, tự nhiên ông về nước có
lẽ cũng đã cảm thấy có gì đó. Nhưng Đường Khải Sâm không nghĩ tới, cho
dù biết Bắc Bắc không phải huyết mạch nhà họ Chung, ông cụ vẫn không
định buông tay như trước.
Xem ra sự việc còn khó giải quyết hơn anh tưởng.
Nhưng không sao, dễ dàng chịu thua không phải là phong cách của Đường Khải
Sâm anh, dù cho có một phần ngàn cơ hội cũng muốn thử! Đây là chuyện anh nhất định phải làm cho Khương Vãn Hảo cùng đứa nhỏ.
Anh phí
không ít thời gian mới từ nghe được từ người làm nhà họ Chung, ông cụ có thói quen mười năm như một, chính là sáng sớm mỗi ngày đều sẽ đến trung tâm bơi lội gần đó, khó trách lớn tuổi rồi thân thể vẫn cường tráng như trước.
Ông cụ nhà họ Chung không thích bị người quấy rầy, lựa
chọn sáng sớm chính là vì tránh dòng người lúc cao điểm, vì thế còn đặc
biệt bao một tầng của khu trung tâm đó, cửa còn có bảo vệ gác, Đường
Khải Sâm muốn gặp ông cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cuối cùng
anh làm một chuyện vô cùng khó xử, thay quần áo của nhân viên trà trộn
vào, mắt thấy lập tức có thể thấy ông cụ kia, cuối cùng lại bị người
khác phát hiện, suýt nữa làm ầm đến đồn công an.
Đời này Đường
Khải Sâm chưa mất mặt đến vậy, thiếu chút nữa bị coi là ăn trộm, đối với anh mà nói quả thực là trải qua những chuyện tồi tệ, nhưng mà như vậy
cũng vẫn không thể thấy ông cụ kia.
Sau đó hôm nào cũng chờ trước cửa trung tâm bơi lội, buổi tối anh đến viện chăm Vãn
Hảo, sáng sớm mua bữa sáng cho cô xong liền chạy đến chỗ đó chờ, kiên
trì rất lâu, có mấy lần trực tiếp ngủ ở trong xe, tỉnh lại đã thấy trên
cửa sổ có mấy tờ giấy phạt...
Mọi việc đều vô cùng phiền lòng như thế, bây giờ Đường Khải Sâm muốn vùng dậy cũng cảm thấy buồn cười,
nhưng nghĩ tới hôm nay Vãn Hảo tươi cười, anh vui vẻ chịu đựng.
***
Không nghĩ tới Vãn Hảo còn thật sự nói là làm, chờ Đường Khải Sâm bận xong
công việc trở về phòng, kết quả là phát hiện cửa phòng trực tiếp khóa.
Anh đứng trước cửa trầm mặc, sau đó giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, "Vãn Hảo?"
Đương nhiên Bên trong không ai trả lời, anh thấy người làm đi qua đang cười
trộm, đưa tay nắn vuốt mi tâm, hơi ho khan một tiếng nói: "Em mở cửa
trước đi."
Vãn Hảo tức giận nhìn cửa, xoay lưng đi không để ý tới anh.
Hai phút sau, cửa hoàn toàn an tĩnh.
Bởi vì là cửa gỗ đặc theo lối xưa, trên hành lang còn có thảm dày, cho nên
Vãn Hảo không thể nào phân biệt rốt cuộc người kia đã đi chưa, lại chống lỗ tai nghe một lát, kết quả xác định bên ngoài yên tĩnh không tiếng
động.
Điều này làm lòng cô càng buồn bực, vốn cũng chỉ muốn buộc
anh chính miệng nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì, quả thực tư vị mỗi lần từ trong miệng người khác biết anh làm bao nhiêu vì mình không dễ chịu
lắm.
Nhưng ai ngờ người này lại vẫn giống như trước, nửa chút kiên nhẫn cũng không có...
Trước đây cô và anh bất hòa, Đường Khải Sâm luôn xử lí lạnh lùng, trực tiếp
đóng sầm cửa rời đi sau đó hơn nửa tháng không để ý tới người ta nữa.
Vãn Hảo càng nghĩ càng khó chịu, ngồi trên sô pha hơi rủ đầu xuống. Nào
biết nhanh chóng truyền động tĩnh từ cửa tới, là chìa tiếng va chạm rất
nhỏ khi cắm chìa khóa vào, chờ cô phục hồi lại, bóng dáng cao lớn của
người đàn ông đã xuất hiện tại cửa.
Anh cất chìa khóa như không
có chuyện gì xảy ra, lúc này mới bước nhanh tới chỗ cô. Vãn Hảo sững sờ
nhìn anh, Đường Khải Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, vậy mà nghiêng mặt hôn
lên má cô một cái.
Vãn Hảo càng thêm không giải thích được.
"Không phải nói không để ý tới anh, vậy anh để ý em có được hay không?" Đường
Khải Sâm cười lại gần, lại hôn bên môi cô một chút.
Vãn Hảo nhìn
anh chằm chằm, đón sự bất ngờ không kịp phòng, mi mắt, mũi, còn có nụ
hôn lướt qua nhẹ như cánh chim, rồi tiếp đó là đôi môi bị anh ôn nhu
liếm mút, dần dần xâm nhập, môi lưỡi mãnh liệt dây dưa cùng một chỗ.
Bàn tay của anh chế trụ gáy của cô, chậm rãi áp người vào sô pha mềm mại,
trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp hỗn loạn của nhau, còn có tiếng
nước giao hòa làm người ta đỏ tai.
Cô bị anh quấn đầu lưỡi cũng
hơi run lên, lúc này mới đỏ mặt nhìn anh, vẫn chưa từ bỏ ý định truy
hỏi: "Vì sao không chịu nói cho em biết? Anh làm những gì gì, em có
quyền lợi biết... Em, đau lòng anh..."
Đường Khải Sâm giật mình,
lập tức trong lòng như có mật tràn ra, dù cho cô chưa nói yêu, dù cho cô chưa nói những lời tình ái ngọt ngào, cũng đã đủ làm cho anh mừng rỡ
như điên.
"Cô bé ngốc, anh thích sĩ diện, rất sợ chuyện mất mặt
bị em biết." Anh chống hai tay nhìn xuống cô, còn nói, "Em chỉ cần biết
rằng, vì em cùng Bắc Bắc, anh làm cái gì cũng cam
nguyện."
Huống chi, chuyện sẽ khiến cô đau lòng,
anh càng không muốn để cho cô biết, yêu cô như vậy cũng không đủ, làm
sao lại lỡ làm cho cô đau?
Lời nói của Vãn Hảo lần nữa bị anh
nuốt vào giữa răng môi, bởi vì liên quan đến cơ thể cô, anh đã rất lâu
không chạm qua cô, điều này như châm lửa đốt cháy lan ra đồng cỏ, kịch
liệt lại không cách nào khắc chế.Cô bị anh đặt trên người, cưỡi từ trên xuống dưới, không phải trước đây
Vãn Hảo chưa thử qua tư thế này, lộ liễu hơn như này cũng đã làm qua,
nay bị anh nhìn chăm chú như này lại chợt bắt
đầu thẹn thùng.
"Thẹn thùng?" Đường Khải Sâm thấy cả người cô đều hồng rực lên, trong lòng
ngứa ngáy muốn chết, lại có ý đùa cô, "Yên tâm, em rất tuyệt, bao bọc
anh rất thoải mái."
Vãn Hảo xấu hổ đến mức gần như không ngóc đầu lên được, người này, không thể bớt nói mấy loại lời như này sao?
"Em không làm!" Cô quýnh lên rồi nói sai, cắn môi càng khó chịu. Lúc này
rốt cuộc anh không kiềm chế được chính mình bắt đầu chuyển động, mạnh mẽ bắt cô không cho cô trốn, gần như dồn cô đến cực hạn.
"Muốn anh xong rồi?"
"Đường Khải Sâm không cho anh nói chuyện!"
“Được, thì ra em thích anh chuyên tâm làm." Mỗi đến thời điểm này Vãn Hảo phát hiện chính mình vốn không phải đối thủ của anh, mặc kệ bình thường
người này săn sóc đến cỡ nào, trong chuyện này vẫn là nhất quán bá đạo
cùng lưu manh!
Sô pha phát ra âm thanh làm người ta đỏ mặt nóng
tai, Vãn Hảo chôn trong ngực anh quả thực khóc không ra nước mắt, không
cho anh nói chuyện, người này như hăng hái hơn!
***
Thời
tiết càng ngày càng lạnh, cuối cùng trên đường cũng có chút không khí
tết âm lịch, khắp nơi đều vui vẻ ấm áp, đến nhà họ Đường vẫn lạnh lẽo
cũng bắt đầu náo nhiệt lên. Vãn Hảo thấy người làm giăng đèn treo và dán câu đối, cuốn cổ tay áo muốn tới hỗ trợ.
Cô ở trong phòng sắp
buồn bực hỏng rồi, mỗi ngày trừ ăn cơm và ngủ ra, lúc khác chỉ có thể
tản tản bộ, cái khác Đường Khải Sâm cũng không cho, đến lên mạng cũng
đúng giờ.
Bước chân Vãn Hảo còn chưa bước ra, cổ áo đã bị người
kéo lại, Đường Khải Sâm có nề nếp nói cho cô biết: "Leo cao như vậy, quá nguy hiểm."
"Nhưng thật sự em rất nhàm chán."
Sắc mặt Đường Khải Sâm hơi trầm: "Cùng một chỗ với anh rất buồn chán?"
"Ách, không phải ý tứ này." Hiện giờ Vãn Hảo học thông minh, Đường Khải Sâm
người này quá âm hiểm, bên ngoài anh luôn không nói gì, chỉ khi nào cô
cố ý làm cho anh không thoải mái, nhất định anh sẽ đòi lại gấp đôi gấp
trăm ở trên giường.
Cô cười híp mắt giải thích với anh: "Em ở nhà đã lâu, cũng sắp mốc meo rồi, chừng nào thì anh đưa em ra ngoài tắm nắng?"
"Đợi chút là được."
Đường Khải Sâm lại đáp ứng xưa nay chưa thấy, Vãn Hảo ngạc nhiên thiếu chút
nữa bật dậy, trừng mắt nhìn lại hỏi: "Chúng ta đi làm cái gì?"
"Xem phim điện ảnh."
"Thật ——" Thật cũ rích.
Tuy rằng trong lòng khinh bỉ, nhưng Vãn Hảo đối vẫn hết sức chờ mong chuyện ra ngoài, quả thực có cảm giác được thấy lại ánh mặt trời. Nếu không
phải Bắc Bắc bị Chung lão phu nhân mang đi tham gia tụ hội, quả thực một nhà ba người du lịch quá hoàn mỹ.
Vãn Hảo vẫn cười híp mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, cũng không quay đầu lại hỏi Đường Khải Sâm, "Chúng xem phim gì?"
"Kẻ giấu mặt 3."
Nụ cười của Vãn Hảo ngưng trệ bên khóe môi, vẻ mặt chán ghét nhìn người trước mặt, "Anh đưa em đi xem cái này?"
"Hôm nay công chiếu mấy bộ phim, anh đều thăm dò trước. Phim tình cảm kết
cục không tốt, anh không hi vọng em khóc, phim kinh dị thì càng không
tốt, sợ hù đến em, phim tài liệu rất nhàm chán, lần đầu tiên chúng ta
cùng nhau xem phim điện ảnh, anh không muốn ngủ." Anh vừa lái xe, vừa
nói ngôn từ chuẩn xác, đến một câu phản bác Vãn Hảo cũngói không nói nên lời.
Thật đúng là chỗ nào cũng nghĩ vì cô, nhưng vì sao cô không thấy vui một chút nào?
Nhưng có xem luôn là tốt, ở trong lòng Vãn Hảo yên lặng an ủi mình, ai bảo
người đàn ông này lớn hơn mình 10 tuổi, sự khác nhau luôn là không tránh khỏi...
"Em đang suy nghĩ cái gì?"
"Muốn đổi chỗ khác."
Vãn Hảo nói trôi chảy xong, lúc này mới phát hiện chuyện xấu, quay đầu
quả nhiên thấy Đường Khải Sâm gương mặt mất hứng, vì thế gắng gượng nặn
ra câu khác, "Muốn mua đồ mới, em nhìn trúng cái túi, định lên Taobao
đặt mua —— "
"Không cần phiền phức như vậy, chờ em tốt một chút,
anh đưa em tự mình đi chọn, đến lúc đó đưa Bắc Bắc đi cùng." Đường Khải
Sâm nói xong, cười nhìn nhìn cô, "Mẹ còn chưa gặp Bắc Bắc, nhìn thấy hai người, nhất định sẽ rất cao hứng."
Lúc này Vãn
Hảo mới nhớ ra mẹ Đường Khải Sâm còn không biết chuyện của Bắc Bắc, lại
nghe Đường Khải Sâm nói: "Đến lúc đó chúng ta cử hành hôn lễ một lần
nữa, sẽ ở ngay giáo đường ngày trước, anh muốn cho mọi người đều biết,
Khương Vãn Hảo lần nữa trở thành vợ của anh. Mà lần này, là một đời."
Lúc trước hai người ly hôn, nhà họ Khương phá sản, lúc ấy Vãn Hảo chịu
không ít châm chọc khiêu khích, nay nhớ tới lòng cô vẫn còn sợ hãi như
trước. Không nghĩ tới người đàn ông này còn để ý cả những chuyện đó, là
chuẩn bị làm cho cô một lần nữa gả cho anh một cách nở mày nở mặt, hung
hăng cho những người đó một bạt tai?
Tuy rằng người chỉ số cảm
xúc của người đàn ông này luôn luôn thiếu thốn, nhưng Vãn Hảo vẫn bị
hành vi của anh đả động, thôi, dù cho giữa hai người có ba điều khác
nhau, Vãn Hảo cũng không cần thiết, ai bảo mình yêu anh đây?
***
Đến rạp chiếu phim, kết quả lại gặp người không muốn gặp, Đường Khải Sâm
nhìn Chu Tử Nghiêu trước mặt, vẻ mặt không vui biểu hiện hết sức rõ
ràng, "Sao cậu lại tới đây?"
"Đến rạp chiếu phim, đương nhiên là
xem phim điện ảnh." Chu Tử Nghiêu cười trả lời, như hồn nhiên không hay
biết địch ý của anh, lúc nhìn sang Vãn Hảo bên cạnh anh thì ánh mắt cũng trở nên mềm mại, "Đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?"
Vừa rồi tất cả sự chú ý của Vãn Hảo đều tập trung trên người cô gái bên cạnh
anh, thì ra bạn gái mới lại là cô thư kí Tina của anh?