Tiếng thắng xe vang lên chói tai, theo quán tính Vãn Hảo suýt nữa đụng
vào kính chắn gió phía trước, may mà cánh tay Đường Khải Sâm kéo cô lại
che chở. Nhưng ngay sau đó anh khó mà nắm bả vai cô, vẻ mặt ngạc nhiên
truy hỏi: "Em mới vừa nói cái gì?"
Chưa tỉnh hồn, quả thực Vãn Hảo tức mà không biết nói sao, "Chưa nói cái gì cả!"
"Em nói, em cầu hôn anh!" Đường Khải Sâm vô cùng chắc chắn, lập tức lộ ra
nụ cười sáng lạn, khóe mắt đuôi lông mày đều là ôn nhu xài không hết.
Anh không nghĩ tới Vãn Hảo sẽ chủ động đề cập việc phục hôn với mình,
cực kì vui mừng, phải biết rằng lúc trước anh dụ dỗ đe dọa vài lần, cũng không một lần thành công.
Vãn Hảo bị anh nhìn chằm chằm thâm
tình như vậy, hai má hơi đỏ lên, thấp giọng hừ nói, "Rõ ràng đều nghe
được, còn muốn em nói lần thứ hai..."
Đường Khải Sâm không đợi cô nói xong, mừng rỡ như điên nghiêng người mạnh mẽ hôn cô. Tối nay là đêm trừ tịch – đêm 30, quảng trường cách đó không xa vang lên tiếng chuông
hết năm cũ, màn đêm quá mĩ lệ này, quả thực làm cho anh như đang nằm mơ.
Sau khi hai người làm lành từ đầu đến cuối Vãn Hảo không nói với anh chữ
"Yêu", hơn nữa cô chậm chạp không chịu nói về vấn đề phục hôn, anh một
mực cho rằng cô còn đang do dự. Nhưng trước mắt vì một câu này đã làm
cho anh cam tâm tình nguyện, có chút thông báo dù cho không nói ra khỏi
miệng, nhưng đã đều không quan trọng.
Là ai nói câu nói kia, là
câu tỏ tình dài nhất mà anh nghe được, Vãn Hảo nguyện ý cho anh quãng
đời còn lại, còn có cái gì quan trọng hơn chuyện này?
Đường Khải
Sâm thưởng thức tư vị của cô, ngậm mút lấy đôi môi mềm ấy, quả thực cô
là niềm yêu thích nhất của anh, một khi gặp thì không thể ngừng
được.
Vãn Hảo bị anh đặt trên ghế dựa hôn đến thở
không thông, mỗi khi đến thời điểm này người này không bao giờ khống chế được, nụ hôn này bá đạo lại lâu dài, dường như muốn khắc cô vào thân
thể vậy. Cô đưa tay đẩy vai anh, không nghĩ tới tay cũng bị anh bắt đặt
lên môi hôn tinh tế.
Anh lưu luyến hồi lâu trên ngón áp út của
cô, lúc này mới trầm thấp mở miệng nói: "Anh nghĩ em vẫn hối hận về lời
nói hợp lại khi đó, không nghĩ tới... Cám ơn em Vãn Hảo, anh sẽ quý
trọng cơ hội này, không bao giờ làm cho em thương tâm khổ sở nữa."
Vãn Hảo không nghĩ tới Đường Khải Sâm cũng sẽ có lúc không tự tin như vậy,
đưa tay ôm đáp lại anh, nhẹ nhàng cười, "Trước đây em nhớ Bắc Bắc, anh
bảo em sao có thể an tâm đồng ý lời cầu hôn của anh? Huống chi, quả thật em không xác định anh có đáng giá để em phó thác cuộc đời lần nữa hay
không, đương nhiên phải quan sát nhiều hơn một chút."
Người đàn
ông vốn đang ôm chặt cô lập tức buông tay ra, ánh mắt chiếm lấy tầm mắt
của cô, hận không thể liếc mắt nhìn được vào trong lòng cô đi, "Vậy em
quan sát thế nào?"
"Ngu ngốc." Vãn Hảo túm lấy caravat của anh,
kéo người lại gần mình thêm nữa, lần này đổi lại là cô chủ động hôn anh, "Em rất tin tưởng anh yêu em, bởi vì anh trở nên thật ngốc."
Đường Khải Sâm không ngại vợ đánh giá mình như thế nào, anh rơi vào sự vui
mừng đột ngột xuất hiện không thể tự kiềm chế, một nụ hôn kết thúc, lập
tức liền khởi động xe chuẩn bị rời đi. Vãn Hảo nhìn anh quay đầu xe, kỳ
quái hỏi: "Chúng ta không trở về nhà sao?"
"Đi cục dân chính xếp hàng."
Thấy bộ dáng anh hào hứng như vậy, quả thực Vãn Hảo không đành lòng đả kích
sự tích cực của anh, nhưng vẫn là không thể không nhắc nhở anh: "Nhưng
mà Đường tiên sinh, ngày mai là mồng một đầu năm, cục dân chính không đi làm."
Nháy mắt sắc mặt Đường Khải Sâm trầm xuống, anh nhếch môi
nhìn về phía trước, bỗng nhiên lại thấp giọng hỏi cô: "Vậy em, sẽ không
lại thay đổi chứ? Nếu không ngày mai chúng ta chuẩn bị tiệc rượu trước?"
Vãn Hảo trợn trắng mắt, hoàn toàn không để ý tới anh nữa.
***
Ngày nào Đường Khải Sâm cũng đếm ngày, đến khi kết thúc nghỉ đông lập tức
kéo Vãn Hảo đi bổ sung thủ tục. Thủ tục cũng không phiền toái, nhanh
chóng làm xong, kết quả trên đường trở về nhất định Đường Khải Sâm muốn
Vãn Hảo lái xe, ban đầu cô cũng không biết người này đang làm cái gì,
lúc sau mới phát hiện, thật sự người đàn ông này vô cùng ngây thơ!
Anh vừa lên xe đã bắt đầu gọi điện thoại, "Tôi cùng Khương Vãn Hảo phục hôn rồi, đối, vừa làm xong, không chúc mừng tôi sao?"
Vãn Hảo không nói gì nhìn anh một cái, nghe thêm nữa lại loáng thoáng cảm
thấy có chỗ nào đó không đúng, nụ cười kia của Đường Khải Sâm không khỏi quá đắc ý. Chờ anh cúp điện thoại, cô liền thuận miệng hỏi một câu,
"Anh gọi cho ai?"
"Chu Tử Nghiêu."
Vãn Hảo nhìn anh không thể tin nổi, "Anh có thể nhàm chán hơn không?"
"Anh chia sẻ niềm vui với bọn họ, sao lại là nhàm chán." Khóe miệng Đường
Khải Sâm hơi nhếch lên, ngón tay lại bắt đầu trượt trên màn hình động.
"Bọn họ?" Huyệt thái dương của Vãn Hảo nhảy thình thịch, dự cảm không tốt càng ngày càng rõ rệt.
Quả nhiên Đường Khải Sâm nhanh chóng chẳng biết xấu hổ nói cho cô biết nói: "Đúng vậy, còn có Lâm Kì." Nói xong, bên kia điện thoại đã kết nối, lại giải thích cùng một lí do, giọng điệu càng cần ăn đòn.
Vãn Hảo vuốt mi tâm, đến một câu cũng lười nói.
Qua lần làm ầm của Đường Khải Sâm, người bên cạnh Vãn Hảo cũng nhanh chóng
biết tin tức hai người phục hôn, nhưng thái độ lại khen chê không đồng
nhất.
Trước hết là cuộc gọi tới của Lâm Kì, "Khương Vãn Hảo, coi
như cô chê tuổi tôi còn nhỏ, cũng không cần tìm tuổi tác lớn như vậy
chứ? Qua vài năm nữa đầu anh ta sẽ bạc trắng, mặt có nếp nhăn, cô cũng
không sợ đi ra ngoài người khác nói cô tiếp cận người có tiền sao."
Vãn Hảo không nhịn được liền bật cười, Đường Khải Sâm ngồi một bên đã tái
mặt, đoạt lấy điện thoại rống với anh ta, "Tôi đây là thành thục, đứa
nhỏ da lông ngắn như cậu thì biết cái gì!"
"À, anh cảm thấy nghĩ như vậy thì trong lòng dễ chịu hơn một chút, vậy cứ nghĩ như vậy đi."
Bộ dáng Lâm Kì vân đạm phong khinh, Đường Khải Sâm lại bị nghẹn sắp hộc
máu, về nhà liền lôi kéo Vãn Hảo chứng minh chính mình còn trẻ tuổi
cường tráng. Anh cố tình đùa cô, cọ qua cọ lại đến người ta phát khóc,
hết lần này đến lần khác không cho cô vui sướng. Vãn Hảo bị anh đâm từ
phía sau toàn thân nhũn ra, nói rất nhiều lời đường mật mới bức anh tiết ra.
Cô vất vả lắm mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó điện thoại ở đầu giường lại bắt đầu kêu.
Lần này
là Thạch Hiểu Tĩnh gọi đến, "Ơ, thật sự phục hôn? Thôi, nhìn tuổi
anh ta một bó to theo đuổi cũng không dễ dàng, em hãy cố mà thu về nhé."
Lúc đó Đường Khải Sâm còn đang dụ dỗ Vãn Hảo nhớ lại tới một lần, người ở
trong lòng anh, cho nên nghe được giọng nói đầu bên kia di động rõ ràng, một lát đã bùng nổ, "Cái gì mà thu về? Thạch Hiểu Tĩnh cô nói rõ cho
tôi!"
Thạch Hiểu Tĩnh cười ha ha, thế nhưng trực tiếp cúp điện
thoại, làm cho Đường Khải Sâm buồn bực cả một đêm ngủ không được. Anh
ngủ không được kết quả chính là Vãn Hảo cũng đừng nghĩ tới ngủ, bị anh
tới làm tới làm lui vài lần, Vãn Hảo cảm thấy mình sắp thành con cá trên bờ rồi, vừa khát vừa mệt mỏi.
Ngày hôm sau Vãn Hảo không dậy
được, đang nằm trong chăn ngủ bù, kết quả di động lại bắt đầu vang, lần
này là Tiểu Tào gọi tới, "Ai, là em nghe nói, chúc mừng chúc mừng, em
cảm thấy Đường tổng người này vẫn rất tốt, săn sóc lại ôn nhu."
"Tốt cái gì thế." Vãn Hảo sắp khóc rồi, đến bây giờ eo cô còn đau đấy! Vì
thế hung hăng nghiến răng, bắt đầu quở trách người nọ, "Săn sóc? Sao em
lại hiểu lầm anh ấy sâu như vậy, người này bá đạo lại độc tài, ghê tởm."
Hai người này vừa tán gẫu đã thành hàn huyên hồi lâu, đến sau khi cúp điện
thoại, Vãn Hảo vừa ngẩng đầu mới phát hiện có người đứng bên cửa. Đường
Khải Sâm đứng kia từ lúc nào?!
Đột nhiên Vãn Hảo cảm thấy chột dạ, ngượng ngùng rụt đầu vào trong chăn, "Sao anh lại chưa tới công ty?"
Nhìn qua sắc mặt Đường Khải Sâm rất không tốt, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn nở nụ cười, nện bước chậm rãi đi tới bên cô, cúi người nhìn nhìn cô,
nói: "Để tỏ lòng anh rất săn sóc, cho nên hôm nay sẽ không đi, ở nhà
chăm sóc em."
Anh nói xong ánh mắt nhu hòa hơn, nhẹ giọng hỏi gần sát bên tai cô, "Có phải tối qua dùng quá sức, làm em đau hay không?
Thay em xoa."
Vãn Hảo gắt gao đè nặng góc chăn không cho anh chạm vào, mặt vừa đỏ vừa tức, "Đường Khải Sâm anh không biết xấu hổ! Em chán ghét anh."
"Tối qua em không nói như vậy, em nói thích anh —— "
Vãn Hảo vội vàng che miệng anh, để đề phòng người này lại nói ra những lời
làm người ta mặt đỏ tai hồng, nào ngờ động tác này của cô dẫn đến chăn
trượt thẳng xuống, kết quả cảnh xuân vô hạn, dẫn tới hai mắt người kia
lập tức đỏ.
"Bà xã..."
"Làm, làm chi?"
"Anh vẫn nên xoa thay em, ngoan."
"Đường Khải Sâm anh đáng ghét! Ưm —— "
Tuy rằng vẫn có người không coi trọng hai người hợp lại, luôn đâm dao sau
lưng Đường Khải Sâm, nhưng cuộc sống của Vãn Hảo cùng anh vẫn luôn có
tranh cãi mà vui vẻ vượt qua.
***
Đến lúc trời ấm lại, hai người cử hành hôn lễ bên bờ biển. Vãn Hảo cũng không ra nước ngoài làm
lễ cưới một lần nữa như kế hoạch của Đường Khải Sâm, ngược lại làm luôn ở Lăng Thành, những người được mời cũng chỉ là bạn bè thân thiết mà thôi.
Đối với việc này Đường Khải Sâm rất khó hiểu, "Lúc trước những người đó
từng châm chọc em, anh không hi vọng trong lòng em lưu lại tiếc nuối."
"Mới không tiếc nuối đâu." Vãn Hảo cười lắc đầu, vùi cằm vào trong khuỷu tay anh, "Hạnh phúc là của chính mình, cần gì phải chứng minh cho ai xem?"
Vãn Hảo trấn an Đường Khải Sâm, lòng cũng không muốn cho anh thêm phiền
toái, cô đã sớm không thèm để ý chuyện quá khứ, vậy nên thật sự không
cần làm nhiều chuyện như vậy để bù đắp làm gì.
Bắc Bắc làm hoa
đồng cho hai người, mặc lễ phục phẳng phiu màu đen, một bên đứng giới
thiệu cho các bạn nhỏ: "Hôm nay là ba mẹ của mình kết hôn."
"A? Ba mẹ của cậu mới kết hôn sao."
"Không không không, bọn họ kết hôn hai lần." Bắc Bắc túc sửa lại lời đối phương, dựng thẳng hai ngón tay đầy thịt lên.
"Vì sao lại phải kết hôn hai lần?"
Bắc Bắc nheo mắt cười cười, nhìn một đôi nam nữ cách đó không xa nói, "Bởi vì quá yêu nhau, cho nên kết hôn hai lần."
Âm nhạc trên sân vang lên, lần này người đưa Vãn Hảo vào sân không còn là
Khương Viễn Sơn, cô nhìn thảm đỏ thật dài, trên mặt lại mang nụ cười
xinh đẹp nhất. Đứng cuối cùng thảm đỏ là người đàn ông cô yêu nhất, mà
phía sau cô là đứa con của cô đang nhìn cô với đôi mắt to tròn, không có hôn lễ nào tốt đẹp hơn như thế này.
Vãn Hảo hít một hơi thật
sâu, cùng với lúc nhấc chân, trong lòng cô nhẩm một câu: "Ba, lần này
nhất định con sẽ hạnh phúc, người yên tâm đi."
Có gió thổi qua,
mang theo mùi vị ngọt ngào, tiêu tan đi giá lạnh, một vòng ánh sáng bao
phủ lấy cô phủ cô, Vãn Hảo bước đi từng bước một, bước về phía người đàn ông đang yên tĩnh đứng trước mặt biển.
Trên mặt hai người đều mang nụ cười ngọt ngào.