*Ở đây là giàu tình cảm nhé, mình thấy đổi từ khác thì không hay ^^
Sáng sớm, di động đặt trên tủ đầu giường bắt đầu kêu "Ong ong”. Thạch Hiểu
Tĩnh mơ mơ màng màng sờ soạng rồi đặt bên tai nghe, hai mắt vẫn nhắm
chặt, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, "Alo?"
"Chín rưỡi sáng nay có buổi tọa đàm!” Chị trợ lí Vi lớn tiếng gào thét, như là hận không thể cứ đánh thức cô như vậy.
Thạch Hiểu Tĩnh nheo mắt nhìn xuống màn hình di động đen xì, lại vô tâm nhắm mắt ngủ tiếp, "Năm phút nữa thôi, còn kịp."
"Còn kịp cái rắm!" Tính tình chị Vi nóng nảy, không cho thương lượng, "Buổi
tọa đàm này rất quan trọng, nếu em dám để chị đi một mình, chị sẽ lột da em!"
Thạch Hiểu Tĩnh có buồn ngủ hơn nữa cũng sẽ bị giọng nói
đinh tai nhức óc của cô ấy xua đi hết, dựa đầu giường chậm rãi ngồi dậy, khó chịu đẩy lọn tóc dài, "Em biết. Không đúng, rốt cuộc chị là giám
đốc hay em là giám đốc hả?"
Chị Vi cười ha hả một tiếng, giọng
điệu lại lập tức lạnh hơn vài độ, "Ai bảo ba em dặn chị chăm sóc em hả,
nếu em không muốn tối nay ông ấy không nhắm mắt được tới tìm em tâm sự,
em nhanh bắt đầu chuẩn bị trang điểm cho chị."
Lời này đụng trúng vào chỗ uy hiếp Thạch Hiểu Tĩnh, cô thở dài, nhận lệnh đứng lên từ trên giường tắm rửa thay quần áo. Mấy năm nay cô đã sớm được huấn luyện,
trang điểm cùngthay quần áo cũng chỉ tốn nửa giờ mà thôi, chờ tất cả
chuẩn bị xong xuôi, lúc đi ra ngoài thì tự nhiên ngừng lại.
Mắt nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt, Hiểu Tĩnh chần chờ vài giây vẫn đi qua nhẹ nhàng gõ hai lần, "Gia Minh? Em vào nhé."
Trong phòng rất im lặng, rèm cửa nhẹ nhàng chập chờn trong gió nhẹ sáng sớm,
có mùi hoa dành dành nhàn nhạt phiêu đãng trong không khí, Chung Gia
Minh đã sớm rời giường, đang ngồi vẽ tranh trong góc trước bàn làm việc.
Anh mặc sơmi trắng chỉnh tề, tư thế ngồi thẳng, giờ phút này có ánh sáng
vàng chiếu lên khuôn mặt anh, làm nền cho khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh. Hiểu Tĩnh đứng bên cửa nhìn anh rất lâu, sau đó mới chậm rãi đi
nói với anh, "Em đi làm, nếu như có chuyện thì gọi điện thoại cho em."
Vẫn không hề đáp lại, ngay cả ánh mắt cũng không có...D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Thạch Hiểu Tĩnh nhìn người chồng đã kết hôn với mình sáu năm, không phải
trong lòng không khó chịu, nhưng đây là cô lựa chọn, không oán không hối hận. Chung Gia Minh mắc chứng tự bế rất nghiêm trọng, đây là sự thật cô đã biết từ sớm, biết rõ giờ phút này chính mình nói gì cũng chỉ là vô
nghĩa, nhưng cô vẫn mong chờ có ngày có thể có được chút phản ứng từ
anh.
Hiểu Tĩnh đứng ngẩn người tại chỗ vài giây, lúc này mới xoay người xuống lầu. Xuống lầu dưới lại dặn dò quản gia lúc đưa Bắc Bắc đi
trường học thì nhớ cho bé uống thuốc cảm trước, tối qua nhóc con có chút nước mũi, bệnh không nghiêm trọng, nhưng vẫn nên phòng bệnh từ lúc chưa xảy ra.
Lúc cô ra ngoài thời tiết vô cùng tốt, khắp nơi đều được ánh mặt trời chiếu ấm áp, tài xế mới tới đã lái xe tới, Hiểu Tĩnh tự
mình cầm chìa khóa, "Không cần đưa tôi."
Tài xế chất phác nhìn
cô, bộ dáng anh ta co quắp lại bất an, có lẽ sợ chính mình làm việc gì
sai. Hiểu Tĩnh cười an ủi anh ta, “Buổi chiều Gia Minh phải đi bệnh
viện, anh đưa anh ấy đi."
Cuối cùng vị tài xế kia cũng trầm tĩnh lại, "Bà chủ yên tâm, tôi sẽ ch
"Cám ơn."
Tính tình Hiểu Tĩnh rất tốt, luôn lễ phép lại khách khí với người giúp việc
và lái xe trong nhà. Chính cô lái xe rời đi, mãi đến khi xe của cô biến
mất trong tầm nhìn, lúc này mới giơ tay gãi đầu một cái, nhỏ giọng than
thở một câu, "Người tốt thế sao lại gả cho một kẻ quái gở đây?"
***
Tiết mục tọa đàm của Hiểu Tĩnh rất thuận lợi, nhưng lúc kết thúc vẫn xảy ra
chút chuyện không thoải mái, đây là chương trình trực tiếp, nhưng người
dẫn chương trình không dựa theo kịch bản đã chuẩn bị, tự nhiên hỏi thêm
câu hỏi của mình.
"Thạch tổng làm ra câu lạc bộ tình yêu và hôn
nhân, thúc đẩy nhiều mối lương duyên như vậy, nhưng tôi nghe nói, cuộc
hôn nhân của cô cũng không hẳn là mĩ mãn, có chút đặc biệt... Có phải
bởi vì tình yêu của mình không như ý, cho nên mới tiến hành làm việc bên mảng này đúng không?" Đối phương là cô gái rất trẻ tuổi, nhìn qua thì
bộ dáng mới tốt nghiệp đại học không lâu, đáy mắt mang theo vài phần cả
vú lấp miệng em.
Đạo diễn phía dưới đã ra sức nháy mắt, chị Vi nhíu nhíu mày, lại ung dung thản nhiên nhìn Thạch Hiểu Tĩnh.
Hiểu Tĩnh an tĩnh, chẳng những nụ cười trên mặt không thay đổi mà ngược lại
càng thêm thâm thúy, "Không sai, từ nhỏ chồng tôi đã mắc chứng tự bế
nghiêm trọng, nhưng điều này không có nghĩa là cuộc hôn nhân của tôi
không mỹ mãn. Trái lại, tôi vô cùng yêu anh ấy, chúng tôi là thanh mai
trúc mã, quen biết nhau từ nhỏ. Cho nên lúc này đây tôi cũng muốn nói
với rất nhiều cô gái trẻ tuổi, tình yêu, có khi thật sự chính kỳ tích,
có khi Mr. Right của bạn lại là người mà bạn không nghĩ đến."
"Nói về phần công việc này của tôi, tiểu thư cô cũng không nghiêm túc tìm
hiểu rồi, nếu cô cẩn thận liền sẽ phát hiện, lúc trước ba tôi làm ở công ty môi giới hôn nhân, tôi chỉ là thay đổi hình thức kinh doanh mà
thôi." Thạch Hiểu Tĩnh nở nụ cười nhẹ nhõm với màn ảnh, "Nếu bạn cũng
muốn nhận lấy được một phần hạnh phúc, không bằng tham gia câu lạc bộ
“Tâm đồng ý hợp” của chúng tôi, đường link đang chạy bên dưới này.”
Tiết mục vừa kết thúc, đường mạng của đài truyền hình dường như muốn nứt ra. Tổng giám đốc của câu lạc bộ tình yêu và hôn nhân này là vị nữ cường
nhân trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn có một của hôn nhân đáng tò mò, tất cả
tạo thành thính thơm hấp dẫn vô số cô gái trẻ tuổi.
Chị Vi đưa
Thạch Hiểu Tĩnh lên xe, hiếm khi khen cô vài câu, “Có thể ứng biến linh
hoạt như vậy, không tồi, thật không uổng công chị dạy em nhiều năm."
"Đương nhiên, chuyện vặt đấy mà không giải quyết được, không phải em theo chị
vô ích sao?” Hiểu Tĩnh được tiện nghi còn khoe mẽ, đắc ý chớp mắt vài
cái với chị Vi.
Chị Vi bĩu môi, cũng không tiếp tục tán gẫu với cô, đóng cửa xe giúp cô nói: “Em đi trước đi, chị phải đi gặp cô nàng MC kia.”
Thạch Hiểu Tĩnh biết tính tình chị Vi, người này nổi danh có thù tất báo,
cực kì bao che khuyết điểm, cô gái kia cố ý làm cho cô xấu mặt, chị Vi
chắc chắn không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Cô cười cười, khẽ giọng nhắc
nhở đối phương, "Kiềm chế chút, vừa nhìn là biết có quan hệ, đừng làm to chuyện.”
"Yên tâm, chị đây không phải người dễ bắt nạt, có chuyện còn có hai vị lão gia nhà họ Chung gánh cho em.”
Nụ cười trên mặt Hiểu Tĩnh thoáng cứng lại, nhanh chóng cười ngượng ngùng: “Đúng vậy, còn có nhà học Chung —— "
Xe chạy như bay, Hiểu Tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ hơi mất hồn. Sáu
năm qua, cô rất
ít khi nhớ lại chuyện cũ, nếu không phải hôm nay cô MC
kia nhắc lại, có lẽ cô sẽ thực sự quên mất một màn kết hôn với Chung Gia Minh kia, giờ nhớ tới, vẫn không dễ đối mặt.
***
Thật ra
Hiểu Tĩnh biết Chung Gia Minh từ khi còn rất nhỏ, lúc ấy anh được gửi
nuôi ở nhà bà ngoại anh, mà nhà bà ngoại Chung Gia Minh lại ở đối diện
nhà Hiểu Tĩnh. Lúc đó bọn họ sống trong một ngõ nhỏ của Lăng Thành nổi
danh hoa thơm, nhà cửa cũng xây theo lối cũ, các nhà san sát nhau, ngay
cả nhà đối diện cũng cách rất gần, ti vi trong nhà chiếu “Gia đình
Thượng Hải” cũng xem được rõ ràng.
Hiểu Tĩnh tan học về chợt nghe em trai Thạch Hiểu Lỗi nói nhà đối diện có một thằng nhóc quái dị, cô
tò mò nhìn sang, lại chỉ thấy một bóng dáng an tĩnh. Anh ngồi trên ghế
nhỏ, xem ti vi chăm chú, phim truyền hình cũ rích nhàm chán lại có thể
nhìm chuyên chú đến thế.
Trẻ con luôn có những điều cố chấp như
vậy, không thỏa trí hiếu kì thì không cam lòng, vì thế cô bưng bát ngồi
trên ghế ngoài cửa, cũng học theo tên nhóc quái dị xem ti vi, cho đến
khi ăn xong hai bát cơm, bụng đã căng tròn không ních thêm được, thế mà
tên nhóc kia vẫn không chịu xoay người cho cô nhìn mặt một cái.
Cuối cùng Hiểu Tĩnh kết luận, đây chính là một thằng nhóc quái dị, làm gì có người nào lại ngồi im như tượng không hề nhúc nhích đâu.
Sau này cô được nghe chút chuyện về “thằng nhóc quái dị” từ miệng mẹ, thì ra
nhà anh vô cùng giàu có, ba mẹ làm ăn lớn trên thành phố, nhưng anh lại
mắc bệnh lạ, chữa mãi không khỏi, đành phải đưa về nhà bà ngoại tĩnh
dưỡng. Hiểu Tĩnh không biết bệnh lạ trong miệng mẹ là cái gì, khi đó cô
mới học lớp một, sinh ra lòng thương xót anh, ôm theo tâm tình đó, bỗng
nhiên cô rất muốn kết bạn với anh. Bà ngoại Chung Gia Minh cũng biết
Hiểu Tĩnh, thấy cô chủ động đến tìm cháu mình chơi, trong lòng rất vui
mừng, “Hiểu Tĩnh mau đến đây, giúp bà dắt anh đi chơi nào.”
“Anh?” Lúc ấy Hiểu Tĩnh mới biết “Thằng nhóc quái dị” lớn hơn mình mấy tuổi.
Cô ngồi trước mặt anh, thế này mới thấy rõ mặt mũi đứa bé kia. Không thể
không nói bề ngoài của anh thật sự rất xinh đẹp, Hiểu Tĩnh lớn như vậy
mà chưa từng nhìn thấy bé trai nào đẹp mắt như vậy, quả thực còn đẹp hơn cả em bé trong tranh!
"Em tên là Thạch Hiểu Tĩnh." Cô chủ động
giới thiệu mình với đối phương, vậy mà anh hoàn toàn không có phản ứng,
dường như là không cảm nhận được sự tồn tại của cô, chỉ chuyên chú ngắm
nhìn đồ vật trong tay, hàng mi và dài vừa đen hơi rũ xuống, không để ý
đến cô.
Hiểu Tĩnh hơi buồn bực, cắn môi một cái, hỏi anh: “Còn anh, anh tên là gì?”
Đối phương vẫn không để ý tới cô, chỉ nghiêm túc nghịch đồ vật trong tay.
Hiểu Tĩnh biết anh đang cầm món đồ chơi gọi là rubik, nhưng nhà cô có hai
chị em, muốn mua đồ chơi phải mua hai cái, lúc ấy điều kiện gia đình
không tốt, cho nên ba mẹ rất ít khi mua đồ chơi cho bọn họ. Cô tò mò
nghiêng đầu đánh giá anh, nhìn tay anh linh hoạt uyển chuyển, chỉ trong
chốc lát đã xếp được rubik.
"Anh thật lợi hại." Hiểu Tĩnh sung bái tự đáy lòng, thế mà “tên nhóc quái dị” còn không buồn nâng mí mắt.
Hiểu Tĩnh bĩu môi: “Sao anh không để ý đến người khác vậy, không biết lễ phép sao?”
“Tên nhóc quái dị” lại sắp xếp rubik lần nữa, hình như anh đã trầm mê vào
trò chơi. Hiểu Tĩnh thấy khóe môi anh khẽ mím, chỉ lo cúi đầu chơi một
mình, trong lòng mất hứng, cúi đầu tìm kiếm ánh mắt của anh, “Này, em
đang nói với anh đấy!”
Đứa bé kia cau mày, xem ra còn bực bội hơn cô, bỗng nhiên quăng mạnh khối rubik đi.d.d.l.q.d.
Hiểu Tĩnh bị anh làm cho giật mình, may mà bà ngoại nghe thấy động tĩnh bên
ngoài liền đi ra khỏi nhà bếp, vội vàng dỗ dành cô: “Không có việc gì
không có việc gì, cháu có sợ không? Đứa nhỏ này cứ như vậy, có bệnh
không nói được, thật ra không có ý xấu."
"Không nói được?” Hiểu
Tĩnh nghi ngờ nhìn về phía “tên nhóc quái dị”. Bà ngoại đã nhặt khối
rubik lên đưa vào tay anh, cuối cùng anh đã bình tĩnh lại, mặt mặt lại
rũ xuống như trước, tiếp tục lặp lại những động tác trò chơi vừa rồi.
d.d.l..qd.
Bà ngoại sờ sờ đầu Hiểu Tĩnh, “Đúng vậy, nghe nói là rất khó chữa khỏi, thật là bậy bạ."
Hiểu Tĩnh lại nhìn theo anh, bỗng nhiên trong lòng có chút ê ẩm, hóa ra anh còn đáng thương hơn tưởng tượng của cô.
Cô chủ động đi qua, một lần nữa ngồi trước mặt “Cây gỗ nhỏ” này, quay đầu hỏi bà ngoại: “Anh tên là gì ạ?”
"Gia Minh, anh tên là Chung Gia Minh."
Hiểu Tĩnh cười, đôi mắt híp lại, khóe mắt cong cong, nghẹo mình nhìn anh, cứ giũ nguyên tư thế đó quan sát gương mặt thanh tú của anh, sau đó
nghiêm túc nói cho anh biết: "Chung Gia Minh, chúng ta làm bạn nhé? Em
sẽ dạy anh nói chuyện, sau này muốn trở thành người đầu tiên nghe anh
nói chuyện nhé.”
Đó chính là lúc mùa hè nóng nhất, cô mặc một cái váy trắng tinh, mái tóc dài đen nhánh buộc đuôi ngựa, khi nghiêng người ngắm anh thì cái đuôi ngựa ấy nhẹ nhàng quét trên mặt anh. Dường như
anh cảm nhận được, Hiểu Tĩnh nhớ rất rõ ràng, khi đó, anh thật sự hơi
hơi nhấc mắt nhìn lướt cô…