Khi còn nhỏ luôn tràn ngập các loại ảo tưởng không thực tế, Thạch Hiểu
Tĩnh lớn hơn một chút mới hiểu được rằng, có những chuyện không phải
mình cứ cố hết sức là được… Cô lái xe đến thẳng công ti, buổi chiều còn
có cuộc họp phải điều hành, đây là cơ nghiệp cha để lại, có thể làm mưa
làm gió như bây giờ, tất cả đều nhờ phúc nhà họ Chung.
Xem đi, bạn có được thứ mình muốn, nhất định phải đánh đổi một thứ khác, rất công bằng.
Hôm nay cũng là một ngày bận rộn như những ngày khác không có gì đặc biệt,
đến khi cô xử lí xong xuôi trở về nhà, trong phòng khách chỉ còn hai
người Bắc Bắc và quản gia, bé con nằm úp sấp bên cạnh bàn vẽ tranh, thấy cô trở về thì vui vẻ nhảy cẫng lên: “Mẹ”
Hiểu Tĩnh cười đi qua:
“Vẽ cái gì vậy?” Nhìn thấy hình vẽ trên giấy không khỏi bật cười, đứa bé nhỏ tuổi vẽ tranh, thật đúng là trừu tượng đến mức phải dựa hoàn toàn
vào trí tưởng tượng mới có thể xem.
“Con vẽ mẹ và ba, có giống
không ạ?” Bắc Bắc giống như tranh công đặt bức tranh trước mặt cô,
giương cằm nhỏ một dáng vẻ chờ khích lệ.
Quản gia cũng ở một bên cười trêu ghẹo: “Tiên sinh vẽ tốt như vậy, sao tiểu thiếu gia lại không được di truyền nửa điểm nhỉ?”
Thạch Hiểu Tĩnh cười cười, thật sự cầm lấy bức tranh xem nghiêm túc, cũng ra
vẻ chuyên chú đánh giá: “Ừ, ba thì rất giống, nhưng mẹ…”
Vừa bị
quản gia cười lại còn thấy Thạch Hiểu Tĩnh cau mày, Bắc Bắc không vui
nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ba cao lớn, lại còn đẹp trai, cho nên vẽ dễ hơn.”
Hiểu Tĩnh nhịn không được nhéo nhéo hai má núc ních của bé con: “Ý con là mẹ rất xấu?”
“Mẹ cũng rất được, nhưng mà ai bảo con giống ba chứ?” Bắc Bắc vội vàng che
mặt lấy lòng nói: “Mỗi ngày con soi gương đều going như nhìn thấy ba,
đương nhiên vẽ sẽ giống nha.”
Bé con năm tuổi, lại cơ trí đến dọa người, Thạch Hiểu Tĩnh lặng yên nhìn bé, không nói gì. Bắc Bắc giống
Chung Gia Minh ư? Bình thường mấy cô gái trong công ti cũng nói như vậy, chỉ có chính cô hiểu rõ, sao có thể giống đây…
Bé con nghiêm
trang cất kĩ bức tranh, nghiêm túc nói với quản gia: “Chờ cháu trưởng
thành, nhất định có thể vẽ đẹp như ba, đừng xem thường cháu!”
"Đúng đúng đúng, tiểu thiếu gia là thông minh nhất."
"Đương nhiên, bởi vì ba cũng rất thông minh."
Thạch Hiểu Tĩnh sờ sờ tóc mềm của bé, lại chơi với bé một hồi mới lên tầng thay quần áo.
Phòng đối diện vẫn đóng chặt như cũ, cô đứng ngoài cửa không nghe được tiếng
động nào. Thế giới của anh quá yên tĩnh, dường như không cần ai cả. Cô
đứng ở đó, mắt dán chặt vào cánh cửa mà không biết mình đang muốn thấy
cái gì, có lẽ là nhớ tới chuyện trước đây, trong lòng có chút muộn
phiền.
Đột nhiên cánh cửa bị mở ra, Chung Gia Minh đứng trước
cửa, từ trước đến nay anh không có quá nhiều biểu cảm, lúc này cũng chỉ
đứng im lặng nhìn cô không nói một lời. Hiểu Tĩnh nở nụ cười chân thật:
“Em về rồi.”
Anh chỉ nhìn cô, đương nhiên không có hành động gì coi như trả lời, nhưng Hiểu Tĩnh vẫn rất vui.
Đây chính là thời điểm cô vui vẻ nhất trong ngày, Chung Gia Minh không phải bị tự bế bẩm sinh, cho nên tình huống của anh cũng không giống với
những người mắc chứng bệnh này cho lắm. Mấy năm nay nhà họ Chung cũng
tìm mọi cách để anh tiếp nhận trị liệu, tuy nhiên anh vẫn từ chối việc
cùng người khác giao tiếp, nhưng đối với những người thân thì dường như
có hơi khác… Ít nhất mỗi ngày khi cô từ công ti trở về, anh đều chăm chỉ nghiêm túc nhìn cô một cái như thế này, như là muốn xác nhận rằng cô
thật sự trở về nhà.
Hiểu Tĩnh đi qua, chủ động ôm anh một cái.
Trên người anh có hương vị rất sạch sẽ, đó là mùi bột giặt và ánh mặt trời,
khiến cho cô cảm thấy thật an bình, dường như bao nhiêu mệt nhọc cả ngày dài đều biến mất không còn tăm hơi.
Lúc Chung Gia Minh còn nhỏ,
bởi vì cha mẹ bận làm ăn không có thời gian chăm sóc, chỉ đành giao anh
cho bảo mẫu. Khi đó nghề giúp việc rất hỗn loạn, về sau lúc ông bà nội
Chung phát hiện cháu trai có điểm không thích hợp, anh đã bắt đầu không
muốn giao tiếp với người khác rồi.
Lúc anh mới được bốn tuổi,
liền bị bảo mẫu ngược đãi… Mỗi khi nhớ tới mấy chuyện này, Hiểu Tĩnh
càng thêm đồng cảm và khổ sở đau lòng cho anh, cô càng dùng sức ôm anh
thật chặt.
***
"Hôm nay có vui không? Bác sĩ có khen ngợi
anh có tiến bộ không?” Tắm rửa xong, Hiểu Tĩnh nằm bên cạnh nói chuyện
với Chung Gia Minh, đây là việc cô nhất định phải làm mỗi ngày, có mệt
hơn cũng không bỏ.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn đặt dưới đất,
cô nhìn ánh đèn lờ mờ phản chiếu lên trần nhà, cũng không chờ mong anh
sẽ đáp lại, chỉ im lặng thật lâu sau đó khe khẽ thở dài: “Nhưng mà em
lại có chuyện không vui.”
Người bên cạnh cũng nằm thẳng tắp giống cô ở trên giường, đôi mắt đen bóng trong suốt nhìn chằm chằm trần nhà,
im lặng nghe cô than thở, như là thói quen, giống như lúc chiều vậy.
"Việc làm ăn gặp rắc rối, có người cực kì đáng ghét luôn đối nghịch với em,
nhưng hiện tại em không có khả năng đối phó hắn ta.” Hiểu Tĩnh nói xong, trở mình nhìn người bên cạnh: “Em không muốn lại dựa vào quan hệ của
nhà họ Chung, em sợ sẽ có ngày anh biết, em là kẻ đê tiện…”
Hàng
mi đen cong cong mềm mềm in bóng xuống gương mắt, mũi cao thẳng, cho dù
nhìn vô số lần cô vẫn cứ cẩm thấy đẹp đẽ không có cách nào hình dung,
nhất là đôi mắt đen bóng lại sâu thẳm kia, tất cả khiến cho người đứng
trước anh tự cảm thấy xấu hổ. Anh thuần túy giản đơn, khác xa cô.Hiểu Tĩnh nhìn anh đến thất thần, đến cuối lại bật cười: “Thôi, không nói chuyện không vui nữa, nói chuyện vui vẻ đi.”
“Hôm nay em tham gia một buổi nói chuyện, có cô nàng MC muốn lợi dụng làm em xấu mặt để thu hút người xem, may mà em nhanh trí, không để cô ta thực
hiện được.” Nói xong miệng cô không kìm được nở nụ cười giảo hoạt, bộng
nhiên anh không hề báo trước quay đầu nhìn cô một cái
"Anh hiểu
em nói gì sao?” Tim Hiểu Tĩnh đập bịch bịch, khẩn trương nhìn anh, nhưng mà bỗng nhiên anh mặt không đổi sắc nghiêng đầu quay đi, giống như
thoáng qua vừa rồi chỉ là ảo giác của cô vậy.
Cô cũng không cảm
thấy quá thất vọng, nhiều năm qua chuyên này cũng không phải lần dầu
tiên, tựa đầu vào vai anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa tay anh. Ngón tay
của anh rất đẹp,
thon dài trắng nõn, độ ấm lòng bàn tay cũng vừa
vặn,
vuốt ve rất thoải mái. Anh cũng không bài xích sự thân mật của cô,
để kệ cô tùy ý vuốt ve từng đốt ngón tay anh.
Hiểu Tĩnh hưởng thụ khoảng khắc yên tĩnh này, cứ để nguyên tư thế đó ngủ thiếp đi.
Đây chính là hình thức ở chung của bọn họ, cô tự biên tự diễn, anh hoàn
toàn không đáp lại, cứ thế ngày qua ngày đã tròn sáu năm, tương lai còn
có thể lâu hơn. Hiểu Tĩnh khi ngủ còn suy nghĩ, thực ra như vậy cũng rất được, cô đã cực kì vừa lòng, ít nhất cũng có anh bên cạnh cô, cho cô sự ấm áp yên tĩnh này.
Mấy ngày sau bỗng nhiên xảy ra một sự việc,
Bắc bắc không biết ăn phải đồ hỏng gì, ban đêm bị viêm dạ dày. Hai giờ
sáng bắt đầu ồn ào đau bụng, liên tục chạy vào nhà vệ sinh, bé con cứ
lăn qua lăn lại như vậy.
Hiểu Tĩnh nhanh chóng quyết định đưa bé
đi bệnh viện, mà nhắc tới cũng khéo, hôm ấy trong nhà lại không có ai,
lại xe cũng không đến kịp. Cô bao chặt bé con rồi ôm bé xuống tầng, lúc
đi qua phòng đối diện có dừng chân một chút, cuối cùng cũng không nói gì liền đi ra ra ngoài.
Nhiều năm qua chuyện bé con bị bệnh không
phải hiếm, cô đã sớm thuần thục, làm cũng không biết vất vả. Một mình
lái xe tới bệnh viện, hơn nửa đêm vội vội vàng vàng đi đóng viện phí,
may mà không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ tội đứa nhỏ, khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng phờ phạc, cô thấy cực kì đau lòng.
Hiểu Tĩnh ngồi cạnh giường canh truyền dịch từng giọt từng giọt vơi xuống, lúc này mới thấy toàn thân rét run, hóa ra lúc ra ngoài chỉ lo lắng cho bé con, bản thân lại chỉ mặc mỗi bộ quần áo ở nhà mỏng manh.
Cách vách cũng có
một bạn nhỏ phát sốt phải truyền dịch, lúc này người mẹ trẻ đã sớm ngủ
thiếp đi, trên người khoác áo khoác của một người đàn ông, mà bên cạnh
có người đàn ông cao lớn ngồi cùng cô ấy, xem ra là một nhà ba người
hạnh phúc.
Hiểu Tĩnh sững sờ nhìn, chậm rãi thu hồi ánh mắt, những chuyện thế này cô không còn quá hâm mộ lâu rồi.
***
Ai ngờ hôm sau trở về lại bị cảm, cô uống thuốc xong liền đi nằm nghỉ.
Nhưng ban đêm vẫn lên cơn sốt, mơ mơ màng màng, lại bị ác mộng hành hạ,
lúc thì là thuở nhỏ với Chung Gia Minh, lúc là chuyện mùa hạ năm ấy kết
hôn với Chung Gia Minh.
Chờ cho ý thức cô hơi thanh tỉnh chút,
mở mắt chỉ có thể nhìn thấy bầu trời xám xịt bên ngoài, không biết mấy
giờ, trong nhà im ắng không có một chút tạp âm.
Trên người Hiểu
Tĩnh đều là mồ hôi, một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể nằm mãi
đến sáng hôm sau, sau đó tự gọi bác sĩ đến xem. May mà Vãn Hảo đã đón
Bắc bắc đi, nếu không không chừng sẽ lây bệnh cho nhóc ấy mất.
d.d.l.q.d.
Chị Vi là người quan tâm đến cô nhất, thấy cô như vậy
cũng cảm thấy đau lòng: “Nếu có một người chồng chăm sóc, sẽ đâu nên nỗi này, đây là không sao, nếu như thực sự sốt cao thì làm thế nào?”
Hiểu Tĩnh cùng chỉ biết cười cười, không sao cả nói: "Về sau chú ý là được, chắc là do gần đây quá mệt mỏi, sức miễn dịch giảm."
"Em thật sự chuẩn bị ở bên anh ta cả đời như vậy?” Cuối cùng chị Vi không
kìm được hỏi ra miệng, cô đã để bụng chuyện này lâu lắm rồi. d.d.l.q.d.
Hiểu Tĩnh trầm mặc một lúc, lại nhìn thẳng cô, nét mặt nghiêm túc lạ thường: “Đúng, cả đời này em đều không rời xa anh ấy. Chị có biết, đây là em nợ nhà bọn họ.”
Im lặng bao trùm hai người, đó là đề tài nhạy cảm, chị Vi cũng biết cần phải tránh.
“Bây giờ em còn trẻ thì không sao, nhưng còn sau này già đi thì sao đây?”
Chị Vi cắn răng, lời ngoan độc đến miệng vẫn không thể thốt ra. Trước
đây cô đã khuyên vô số lần, sớm biết nói nhiều cũng vô dụng, cô nhóc này mắc bệnh cố chấp không thể trị được!
"Già đi, già đi em còn có
Bắc Bắc nha.” Thạch Hiểu Tĩnh nói xong buông mắt nở nụ cười, cho dù
tương lai phải trả lại Bắc Bắc cho Vãn Hảo, cô vẫn còn đứa con này, nhóc con kia không phải kẻ bạc tình đâu. d.d.l.q.d.
Chị Vi oán hận
nhìn thoáng qua, trực tiếp ném tập hợp đồng trên bàn: "Đi công tác một
tuần, em xem mà làm, chị biết em không nỡ vị trong nhà kia, nhưng người
hợp tác này chị đích danh em phải đi, em tự suy nghĩ đi.”
Chị
giận dỗi sập cửa đi ra, cánh cửa rung vang trời, Hiểu Tĩnh biết đối
phươngthương cảm cho mình, nhưng đường này do cô chọn, có quỳ cũng phải
đi, không phải sao?
Ánh mắt cô lại rơi trên bản hợp đồng, vụ này
rất quan trọng, chị Vi bực bội đi mất, cô chỉ có thể một mình xuất mã.
Trước khi đi cô do dự thật lâu, thậm chí nghĩ tới sẽ đưa Chung Gia Minh
đi cùng, nhưng anh không quen đến chỗ lạ, ngay cả đi họp lớp cùng cô
cũng phát cáu…
Hiểu Tĩnh nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng quyết định đi một mình, cố gắng về sớm là được.
Đây là lần đầu tiên hai người tách ra, Hiểu Tĩnh không ngờ chỉ vài ngày ngắn ngủi lại xảy ra chuyện lớn.