Lăng Thành cũng hỏng bét, tuy rằng đã báo cảnh sát, nhưng mỗi phút giây
ngồi chờ đều là dày vò. Hiểu Tĩnh chỉ có thể gọi cho Vãn Hảo để cô đi
tìm cùng mình, nói không chừng có thể tìm được người thì sao? Ngồi một
chỗ chờ đợi ngược lại sẽ gia tăng nguy hiểm cho anh, chỉ cần vừa nghĩ
đến khả năng anh phải đối mặt nguy hiểm, cả người Thạch Hiểu Tĩnh đều
như sắp điên mất rồi.
Cùng đi đến với Vãn Hảo còn có Đường Khải
Sâm, lấy địa vị của người đàn ông này ở Lăng Thành nói không chừng có
thể giúp đỡ không ít việc. Quả nhiên trong mấy người chỉ còn đối phương
tỉnh táo nhất, anh vẫn nỗ lực phân tích nơi mà Chung Gia Minh có thể đến từ trong lời của cô.
Hiểu Tĩnh cảm thấy đầu óc rất loạn, chỉ gật gật đầu chẳng nghĩ được gì, suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới lần tới khách sạn họp lớp, chỉ có lúc đấy Gia Minh phản ứng kịch liệt nhất, nói không chừng...
“Chúng ta tới chỗ đó xem.” Đường Khải Sâm lái xe đến đích đến, mấy người chia nhau hành động, tự nhiên hiệu suất cao hơn.
Lúc sau vẫn là Đường Khải Sâm tìm được Chung Gia Minh trước, Hiểu Tĩnh vừa
nghe địa chỉ được báo tới từ trong bộ đàm, nhấc chân liền chạy về hướng
thang máy. Nhưng lúc ở trong thang máy đầu óc của cô lại loạn hơn, tất
cả phòng trong tầng kia đều là để cho khách, tại sao Gia Minh như lại
xuất hiện ở nơi đó?
Lấy tình trạng của Chung Gia Minh hiển nhiên
không có khả năng đi tới đây cùng ai, nhưng quả thực anh đang ở tầng đó. Hiểu Tĩnh bắt buộc chính mình đừng nghĩ loạn, trước mắt quan trọng nhất là xác định anh không có việc gì. Nhưng dường như thang máy chạy chậm
hơn bình thường, đi một lúc lâu mới đến tầng cần đến.
Đường Khải
Sâm đang lấy thẻ phòng chuẩn bị mở cửa, thấy hai người xuất hiện lại kì
quái nhíu mày, “Không phải bảo hai người chờ ở sảnh lớn sao.”
“Tôi không đợi được.” Hiểu Tĩnh trực tiếp cầm thẻ phòng mở cửa.
Trong phòng rất im lặng, ở gian ngoài không có một chút âm thanh nào, càng im lặng càng làm lòng Thạch Hiểu Tĩnh không hiểu sao mà bất an, cô bước
nhanh vào bên trong, toàn bộ lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Không
thích hợp, quả thực quá không được bình thường ——
Vãn Hảo cùng
Đường Khải Sâm không theo vào, đợi đến lúc đẩy được cửa ra, Thạch Hiểu
Tĩnh liếc mắt nhìn về phía giường. Chỉ nhìn một cái cô liền ngây dại,
Gia Minh ngồi ở trên giường, sắc mặt vô cùng khó coi, sơmi trắng trên
người bị người kéo ra vài nút áo, may mắn nhìn qua mấy chỗ khác không có chỗ nào không thích hợp.
Chẳng qua đứng đối diện anh là một
người phụ nữ, người nọ nghe được âm thanh thì chậm rãi xoay đầu lại, còn nhìn cô cười lạnh nhạt.
“Cô đến rồi? Đừng lo lắng, tôi cũng
không làm gì anh ta.” Cô ta nói xong lại nói như cười như không, “Hơn
nữa, dù cho tôi có muốn làm gì anh ta, anh ta cũng không có công năng
mà.”
Lời nói ác độc, từng chữ đều giống như gợi ngọn lửa trong
ngực Hiểu Tĩnh cháy hừng hực hơn. Cô chỉ cảm máu nóng xộc thẳng lên não, lồng ngực phập phồng kịch liệt, bước đến, hung hăng cho người phụ nữ
kia một bạt tai.
“Vô sỉ!”
Người phụ nữ kia bị đánh đến mức quay đầu đi, hai má trắng noãn lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay. Cô
ta cũng không tức giận, ngược lại ung dung một lần nữa nhìn về phía
Thạch Hiểu Tĩnh, vô cùng tươi cười châm chọc nói: “Sao thế, đau lòng?
Thạch Hiểu Tĩnh có phải cô thích anh ta hay không?”
“Chuyện không liên quan đến cô, trở về nói cho Lâm Lãng, chuyện này tôi sẽ không bỏ
qua như vậy!” Mặt cô không thay đổi nhặt quần áo trên mặt đất lên, dùng
sức ném tới người phụ nữ trên người đối diện, “Đừng làm bẩn mắt của anh
ấy, cút.”
Đương nhiên cô nhận ra người phụ nữ kia, chính là cô ta đã ra nước ngoài với Lâm Lãng. Mặc kệ rốt cuộc chân tướng chuyện năm đó là cái gì, Hiểu Tĩnh chỉ biết hôm nay cô gặp lại đối phương vẫn thấy
ghê tởm như trước. Nhất là tất cả lúc này! Quả thực cô vô cùng phẫn nộ,
còn ghê tởm hơn lúc cô biết Lâm Lãng và người phụ nữ này cùng nhau ra
nước ngoài.
“Che chở anh ta như vậy? Ngược lại dáng người cũng
không tệ, đáng tiếc là phế vật, đến cứng rắn cũng không cứng nổi, thật
sự tôi rất hiếu kì, con trai của hai người sinh ra bằng cách nào —— “
Thạch Hiểu Tĩnh nắm chặt hai tay, khớp hàm cũng sắp cắn nát, cô dương tay lại muốn cho đối phương một bàn tay, lần này người phụ nữ kia không cam tâm bị yếu thế nắm lấy cổ tay cô, đáy mắt tràn đầy khiêu khích, “Một chút
vừa rồi, xem như năm đó tôi xin lỗi cô. Thạch Hiểu Tĩnh, loại người như
cô, vì tiền cái gì cũng làm, đến loại người này cũng gả, cô tốt hơn tôi
bao nhiêu?”
Cô ta dùng sức bỏ tay Hiểu Tĩnh ra, thản nhiên mặc váy ngay trước mặt cô, cố ý lộ ra thân hình lồi lõm đầy khiêu khích của mình.
Hiểu Tĩnh thẫn thờ cúi mắt, khi nhìn Chung Gia Minh lần nữa trong lòng càng
thêm khó chịu, đối phương chọc trúng nỗi đau sâu trong đáy lòng cô, làm
cho cô không thể nào phản bác. Nay nhìn lại đôi mắt đen sạch sẽ kia của
Gia Minh, cô có loại cảm giác vô cùng xấu hổ.
Ngay tại lúc cô buông mi khó chịu, bỗng nhiên một bóng dáng xuất hiện trước mặt cô.
Cô chậm rãi liếc mắt nhìn qua, liền thấy Chung Gia Minh xuất hiện trước
mặt mình không có biểu cảm gì như trước. Tiếp đó, bỗng nhiên anh đưa tay ôm lấy cô, hai tay rắn chắc hữu lực, lồng ngực ấm áp kia như là bến
cảng tốt nhất.
Một giây kia, Hiểu Tĩnh thật sự cảm thấy nhịp tim
của mình đều dừng lại, lần đầu tiên anh ôm cô, lần đầu tiên làm ra hành
động rõ ràng như vậy, tư thế thân mật nhất trước đây cũng chỉ là dùng
sức nắm tay cô mà thôi.
Chóp mũi đều là mùi hương quen thuộc trên người anh, làm cho tất cả những phẫn uất vừa rồi đều như biến mất vô
hình. Anh vẫn không nói lời nào như trước, từ nhỏ đã cự tuyệt trao đổi
với người khác, bác sĩ nói có lẽ sẽ không nghe được giọng nói của anh,
nhưng giờ này khắc này Hiểu Tĩnh như là có thể cảm thấy được suy nghĩ
trong lòng anh.
Có lẽ anh tới đây, chính là vì tìm cô?
Anh... Nhớ cô?
Gia Minh của cô, thật ra không phải vô tâm với tất cả.
***
Lúc đưa Chung Gia Minh trở về, anh vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông ra, như là sợ cô sẽ lại rời đi vậy. Hiểu Tĩnh thấy anh như vậy, trong lòng
áy náy lại tự trách, hốc mắt lại lần nữa trở nên đỏ bừng, “Xin lỗi, về
sau em sẽ không rời khỏi anh nữa, anh tha thứ cho em có được không?”
Cuối cùng lúc này Hiểu Tĩnh cũng có thể bình tĩnh lại chút, bỗng nhiên cô
minh bạch tất cả, tối qua khi gọi điện thoại cô đang ở trong KTV, trong
khung cảnh xen lẫn tiếng âm nhạc. Lần đó họp lớp cô bị mọi người phạt
vài ly rượu, khi đó trong phòng bao cũng có tiếng nhạc ồn ào như vậy.
Cho nên Gia Minh mới có thể cho rằng cô ở trong này, mới có thể liều lĩnh chạy đến tìm cô...
Hiểu Tĩnh nhìn chăm chú vào người đàn ông ở trước mắt, nhìn qua bộ dáng anh
vẫn còn im bặt, luôn thiếu quá nhiều biểu cảm sinh động so với mọi
người, nhưng lòng anh cũng không lạnh lùng, anh dùng phương thức như thế làm cho cô biết địa vị của mình trong lòng anh.
Ôn nhu của anh giấu quá sâu, trong thế giới cô đơn của anh, chỉ là không cách nào biểu đạt bằng lời được.
Hiểu Tĩnh cảm thấy đau đớn sắc nhọn trong lồng ngực, cô bắt lấy ngón tay anh ngày càng chặt, khàn khàn nói: “Nhất định em sẽ làm anh tốt lên.” Tểu
Gia Minh lẩn trốn đã lâu kia, một ngày nào đó sẽ đi ra, cô tin tưởng.
Vẻ mặt tài xế trong nhà cũng nghiêm túc lái xe, Hiểu Tĩnh mới vừa từ trong miệng đối phương biết được, cha mẹ chồng vừa mới về đến nhà, cũng là
suốt qua đêm chạy về. Cô không biết đợi chờ mình là cái gì, nhưng ít ra
Chung Gia Minh đã trở lại, những thứ khác đều không quan trọng.
Cô nghiêng mặt lại nhìn anh, ánh mắt anh cũng vẫn trầm tĩnh nhìn cô chằm
chằm, ánh mắt chuyên chú lại sâu thẳm như vậy, làm cho đáy lòng cô sinh
ra chút tình cảm khác thường, giống như có cái gì đó trong ngực đang nhẹ nhàng lay động.
Lần đầu tiên Hiểu Tĩnh đối mặt với Chung Gia
Minh, sinh ra cảm giác khác biệt, cô giơ tay lên sờ sờ gương mặt anh,
ngón tay dọc từ mi tâm của anh hướng xuống, dần dần dừng trên đôi môi
đẹp mắt của anh.
Gần như là bản năng, cô
nghiêng người in lên đôi môi anh một cái, đó là lần đầu tiên hôn môi của bọn họ, sau 20 năm quen biết.
Lúc Gia Minh bị bệnh tuổi còn quá nhỏ, cho nên anh cũng không hiể ý nghĩa
của nụ hôn này, thậm chí không biết đến chuyện tình dục nam nữ. Cho nên
dù cho người phụ nữ khác mê hoặc anh như thế nào, đối với anh không có
bất kỳ ý nghĩa gì.
Nụ hôn này rất nhẹ, chỉ là môi chạm môi, Hiểu
Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, lại cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy. Cô có cảm giác rất kỳ quái, như là... Luyến tiếc rời khỏi đôi môi mềm mại của anh.
Cô lặng lẽ mở mắt ra, thấy anh tròng mắt đen nhánh của anh
đang nhìn mình chằm chằm, ánh sáng bên trong mênh mông lại chói lóa, như là có chút mới lạ. Dáng ngồi của anh nghiêm túc, thậm chí không có một
chút hành động gây rối, ngón tay vẫn ôn nhu cầm tay cô như trước.
Mặt Hiểu Tĩnh lập tức đỏ, cô chưa từng chủ động hôn ai, lúc này mới hồi
phục tinh thần lại, ý thức được mình có bao nhiêu xúc động. Cô lui về
phía sau mở chút, lặng lẽ liếc mắt tới tài xế ngồi ở ghế trước, may mắn
đối phương ngồi nghiêm chỉnh, dường như hoàn toàn không chú ý đến giữa
hai người xảy ra những gì.
Cô nhẹ nhàng gãi môi của anh một cái, nhỏ giọng than thở một câu, “Về sau nhớ rõ phải nhắm mắt, ngốc nghếch.”
Cũng không biết Chung Gia Minh có nghe hiểu không, vẫn nghiêm túc nhìn cô,
sau đó chậm rãi giơ tay bắt được ngón tay bất an của cô, một lần nữa đặt vào trong lòng bàn tay mình.
Hành động như vậy, giống như cô là
bảo bối anh mất đi, trước kia đã mất nay lại có được nên trân trọng. Nụ
cười ngọt ngào bên khóe môi Hiểu Tĩnh ngày càng sâu, cô chậm rãi nghiêng đầu, đáy mắt cũng là ý cười không giấu được.
***
Hai
người vừa mới vào cửa nhà, lập tức Hiểu Tĩnh nhìn thấy vài người đang
ngồi trong phòng khách. Nhà họ Chung là một gia tộc khổng lổ, ba chồng
có mấy người anh em, chỉ là bình thường ít qua lại. Nói đến cũng kỳ
quái, cũng không biết có phải phong thủy nhà họ Chung có vấn đề hay
không, mấy người anh em không người nào có con trai, tất cả đều sinh con gái.
Cho nên cũng có thể đoán được địa vị của Gia Minh ở nhà họ
Chung, vừa nghe anh gặp chuyện không may, mấy người chú bác đã lập tức
chạy tới.
Lúc này Hiểu Tĩnh vừa mới vào cửa, nháy mắt nghênh đón
một đám ánh mắt, nhưng đều viết đầy bất mãn cùng khủng hoảng. Cô nắm tay Chung Gia Minh đi qua, cúi đầu nói với ba mẹ chồng: “Ba mẹ, Gia Minh đã trở lại.”
Mẹ Chung vội vàng chào đón, cẩn thận xác nhận con trai không có việc gì, lúc này mới mặt trầm xuống phân phó, “Chị Trần, mang
Gia Minh lên lầu.” Trong lời nói của mẹ chồng cũng khắc chế, hiển nhiên
có lời muốn nói nhưng không tiện khi Chung Gia Minh ở đây.
Nhưng
làm thế nào Gia Minh cũng không chịu đi, vẫn nắm chặt tay Hiểu Tĩnh
không chịu buông ra, thậm chí mất hứng nhìn chị Trần, chỉ kém lên cơn.
Chị Trần khó xử nhìn mẹ Chung: “Phu nhân, đây —— “
Cuối cùng trong mấy người chú bác nhà họ Chung cũng có người không kiềm chế
được mở miệng trước: “Hiểu Tĩnh à, Gia Minh đối xử với cháu tốt như vậy, nếu cháu đối xử với nó bằng một phần trăm cẩn thận này, chuyện hôm nay
cũng đã không xảy ra.”
Bình thường những người này đều tìm cơ hội gây khó dễ cho cô, trong lòng Hiểu Tĩnh rõ ràng, dù sao thì cuối cùng
cô vẫn là người ngoài, huống chi tình huống của Gia Minh... Dù cho ai
cũng cảm thấy cô gả vào nhà họ Chung hoàn toàn có lợi. Trên thực tế, quả thực cô cũng vì tiền không phải sao?
Hiểu Tĩnh cắn môi một cái, vẫn thấp giọng trả lời: “Về sau cháu sẽ cẩn thận gấp bội.”
“Cẩn thận? Tôi thấy cô còn ước gì anh của tôi gặp chuyện không may đấy?”
Bỗng nhiên con gái của bác hai cười lạnh nói, lông mày hơi nhướn lên,
“Đang yên đang lành sao anh tôi có thể ra ngoài, ai biết sau lưng có
loại người nào đang giở trò.”
Tình hình như vậy Hiểu Tĩnh đã trải qua quá vô số lần, cô trầm mặc liếc mắt nhìn đối phương, miễn cưỡng
nuốt vào một bụng ủy khuất, “Chị chưa từng nghĩ như vậy, chuyện này đã
giao cho cảnh sát xử lý, bọn họ sẽ cho chúng ta một câu trả lời hợp lý.”
Từ đầu đến cuối những người đó đều có thành kiến với cô, lần này bởi vì cô sai lầm nên mới dẫn đến việc Gia Minh đi lạc, càng hận không thể cùng
nhau dẫm đá. Hiểu Tĩnh lại bị quở trách một hồi lâu, cuối cùng ba chồng
không nhịn được nói, “Được rồi! Gia Minh cũng mệt mỏi, bác sĩ Hà cũng
đang tới đây. Hiểu Tĩnh con đưa nó lên lầu tắm rửa thay quần áo khác.”
Ba mẹ chồng luôn đối xử với cô không tệ, lúc đầu không nói gì cô nhưng có
lẽ cũng đang nén giận. Hiểu Tĩnh biết sai đều do chính mình, vẫn thành
thật không nói, cô chỉ lo lắng sau khi ba mẹ chồng biết đầu sỏ gây nên
là Lâm Lãng, có hiểu lầm cái gì hay không, thậm chí hoài nghi thân thế
của Bắc Bắc?
Lúc đưa Gia Minh lên lầu, cô mơ hồ còn có thể nghe
được dưới lầu có người hạ giọng nói với ba mẹ chồng: “Tình huống của Gia Minh, hai người phải thật cẩn thận, biết người biết mặt mà không biết
lòng, ngộ nhỡ cô ta thật sự cấu kết với người khác hại
nó...”
***
Chung Gia Minh có thể tự gánh
vác cuộc sống, bình thường cũng rất ít dính cô, nhưng lúc này Hiểu Tĩnh
xả nước tắm cho cô xong, tự nhiên anh chắn trước người của cô không cho
cô đi! Hiểu Tĩnh khiếp sợ nhìn anh, ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt đơn
thuần của anh liền vội vàng dời đi, “Em, em cũng phải tắm, anh ngoan —— “
Anh trực tiếp lôi kéo tay cô không buông, trầm mặc lại kiên định cự tuyệt.
Nếu là bình thường thật ra cũng không có gì, cô cũng không phải chưa thấy
qua anh thay quần áo, chỉ là... Không biết vì sao, hiện tại đột nhiên
cảm thấy có gì đó khác biệt.
Hiểu Tĩnh lúng túng nghiêng người đi, nhỏ giọng nói: “Vậy em chờ anh, tự anh tắm.”
Quả thực Gia Minh không cần cô hỗ trợ, thậm chí chỉ chỉ một bên ghế bảo cô
ngồi, nhưng Hiểu Tĩnh xoay lưng đi, anh lập tức mất hứng đứng trước mặt
cô.
Cuối cùng Hiểu Tĩnh cũng hiểu, người nọ là muốn cô luôn nhìn anh, có lẽ như vậy mới có cảm giác an toàn?
Nhưng, nhưng mà Hiểu Tĩnh vừa nghĩ đến mình sẽ nhìn thấy toàn bộ quá trình anh tắm rửa, nghĩ kiểu nào thì cảnh tượng kia cũng quá quỷ dị. Hơn nữa, sao tim cô lại đập nhanh đến vậy? Gần như một giây sau sẽ nhảy ra khỏi cơ
thể!