Hơi nóng mờ mịt trong phòng tắm, trong không khí xen lẫn mùi thơm nhàn
nhạt của sữa tắm. Nhìn nhau cặn kẽ như vậy vẫn là lần đầu tiên, Hiểu
Tĩnh đã cố ý tránh những bộ phận nhạy cảm, có thể nhìn bọt nước từ yết
hầu anh chậm rãi trượt xuống, từng giọt lan tràn trên lồng ngực rắn chắc của anh, cô vẫn cảm thấy nơi cổ họng hơi khô nóng.
Bình thường
Gia Minh rất ít vận động, phần lớn thời gian đều an tĩnh ở nhà, nhưng dù là thế thì vóc người anh vẫn được bảo dưỡng rất tốt, bên hông căng đầy
không có nửa chút thịt thừa, thoạt nhìn quả thực... Sắc đẹp có thể thay
cơm.
Hiểu Tĩnh vội vàng dời mắt, cũng không biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên tầm mắt lại rơi đến đôi mắt đen trầm của anh.
Tóc anh có chút dài, sau khi bị nước làm ướt nhìn càng thêm tối đen, lúc
này có từng giọt bọt nước lóe sáng rơi xuống, làm nền cho đôi mắt cũng
ướt sũng lộ ra sự mê hoặc khó tả.
Hiểu Tĩnh cảm thấy nhất định
mình điên rồi, bằng không sao lại liên tưởng đến những từ ngữ linh tinh
như vậy, rõ ràng Gia Minh không làm cũng không biết điều gì, thế nhưng
cô lại ——
Quá xấu hổ, nhất định là gần đây rất bận rộn, thần kinh quá mức căng thẳng! Hiểu Tĩnh dùng sức chà xát hai gò má, bỗng nhiên
cằm bị xúc cảm ướt nhẹp bắt được.
Cô giương mắt nhìn thấy đôi mắt của Gia Minh gần mình hơn chút, anh hơi chống bên bồn tắm, ngón tay
xinh đẹp thon dài còn đang nhỏ nước xuống. Nhưng trong mắt anh tràn đầy
là nghi hoặc, như là không hiểu sự khác thường của cô từ đâu mà đến?
Lúc Hiểu Tĩnh bị anh đụng phải toàn thân đều giống như nổi một tầng da gà,
cô gần như muốn lùi về phía sau một bước theo bản năng, nhưng quên chính mình đang ngồi trên ghế gỗ, lập tức cả người lẫn ghế đều bị ngửa ra
sau.
"Đau quá!" Bị ngã bịch trên nền gạch, nước mắt bên khóe mắt
Hiểu Tĩnh như sắp trào ra, quả nhiên là sắc làm người ta ngốc đi, trước
giờ ngạn ngữ đều không phải gạt người.
Gia Minh lập tức đứng dậy
tiến lại đỡ cô, Hiểu Tĩnh vừa ngẩng đầu đã thấy thứ không nên nhìn, cách nhau gần như vậy, quả thực nhìn mà giật mình. Đây vẫn là lần đầu tiên
trong đời cô nhìn thấy thứ đồ chơi này của đàn ông trưởng thành, dù cho
bây giờ nó rất biết điều không dọa người chút nào, nhưng vẫn làm cho
toàn thân cô nóng lên.
Hiểu Tĩnh trừng lớn mắt, chậm nửa nhịp mới quát to một tiếng: "Sao anh không mặc quần áo vào!"
Gia Minh như là bị cô làm cho giật mình, trên khuôn mặt trắng noãn là cảm
xúc khó hiểu, bộ dáng không có chút tạp niệm nào của anh làm cho lòng cô thêm xấu hổ, Hiểu Tĩnh bụm mặt chạy đi.
Thật là quỷ dị, rốt cuộc hôm nay cô làm sao thế?
***
Bác sĩ Hà đến khám cho Gia Minh, cuối cùng Hiểu Tĩnh cũng có thời gian tĩnh táo lại. Cô nhanh chóng tắm rửa xong, sau đó ngồi trên giường sững sờ,
nhưng một khi đầu óc yên tĩnh, lại nhớ nụ hôn trên xe, còn có cặp mắt
ướt át lại thâm trầm trong phòng tắm của anh.
Tuy rằng lúc trước
đã yêu đương một lần với Lâm Lãng, nhưng khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu
cái gì, thay vì nói yêu đương chi bằng nói chỉ là đôi bạn cùng tiến vừa
học vừa tán gẫu thôi. Hơn nữa lúc ấy rõ ràng trường học cấm đoán học
sinh trung học yêu sớm, cho nên bọn họ cũng chỉ là lén lén lút lút lui
tới.
Đừng nói hôn môi, đến nắm tay cũng không dám.
Có lẽ
cũng bởi như thế, cho nên nói yêu đương khi đó mới để lại màu sắc khác
biệt, luôn cảm thấy cảm tình như vậy thuần túy lại đơn giản, làm người
ta khó quên. Nhưng nay xem ra, khi đó có rất nhiều thứ mà người ta không rõ.D~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Hiểu Tĩnh vứt Lâm Lãng ra sau đầu, việc này cô nhất định sẽ không tính như vậy, nhưng trước mắt lại nghĩ đến tên của
anh chính mình đều cảm thấy chán ghét.
Cô không tự chủ đưa tay sờ sờ khóe môi của mình, kết quả cánh tay vừa nhấc lên tạo thành một biên
độ lớn, không cẩn thận lại đụng tới chỗ té ban nãy, xương cốt đều mơ hồ
đau.
"Cho mày mê sắc! Vừa rồi ngã đủ chưa?" Hiểu Tĩnh hung tợn
chỉ cái bóng của mình, sau đó lại trầm mặt, nhỏ giọng tự nhủ, "Nhưng anh ấy là chồng mình, dù mình có chút ý nghĩ kì quái với anh ấy cũng là
bình thường đi?"
"Không đúng không đúng, quá vô sỉ, Gia Minh căn
bản không hiểu chuyện đó, Thạch Hiểu Tĩnh sao mày có thể không biết xấu
hổ như vậy chứ!" Hiểu Tĩnh rối rắm thở dài một tiếng, cầm lấy gối dùng
sức che đầu mình lại, cô cảm thấy sau này không còn mặt mũi để gặp Gia
Minh nữa.
Kết quả bác sĩ Hà vừa đi, Gia Minh liền cầm gối đầu lại đây, Hiểu Tĩnh thấy anh tiến về phía mình, hô hấp lại bắt đầu không
thoải mái. Nhưng vừa rồi bác sĩ Hà nói cho cô biết, chuyện này đối với
Gia Minh mà nói khẳng định sẽ có ảnh hưởng, nhìn anh dính vào cô như
vậy, cho nên cô kiên nhẫn lại kiên nhẫn, cần nhiều thời gian để một lần
nữa cùng anh bồi đắp lại cảm giác an toàn.
Hiểu Tĩnh đành phải nói với anh: "Hôm nay em rất mệt, chúng ta sẽ không nói, im lặng ngủ có được không?"
Anh nhìn cô một cái, Hiểu Tĩnh liền biết anh đồng ý.
Đắp chăn cho anh xong, cô từ từ nhắm hai mắt, thật ra buồn ngủ chỗ nào?
Ngay cả hô hấp của anh đều nghe được rõ ràng. Sau đó Hiểu Tĩnh cảm giác
được nệm bên cạnh rung động một chút, liền hoàn toàn rơi vào yên tĩnh,
nhưng lại có hô hấp nhợt nhạt phả vào mặt cô.
Bởi vì anh ghét
tối, cho nên Hiểu Tĩnh cố ý để lại đèn ngủ, lúc này mở mắt ra liền nhìn
thấy anh và mình nằm đối mặt nhau, ánh mắt thật sâu dừng trên mặt cô.
Ánh đèn mờ chiếu xuống miêu tả lại từng điểm trên khuôn mặt anh, càng làm
khắc sâu thêm vẻ anh tuấn, ngón tay Hiểu Tĩnh dùng sức co lại, khắc chế
hỏi: "Anh ngủ không được?"
Gia Minh nghiêm túc nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay duỗi tới.
Bọn họ không đắp chung một chăn, Hiểu Tĩnh biết tướng ngủ của mình khó coi, từ nhỏ đã bị Thạch Tiểu Lỗi thầm oán nói mình cuốn chăn. Lúc này ngón
tay hơi lạnh của anh bỗng nhiên thò đến, ở bên trong thăm dò lục lọi,
nóng lạnh luân phiên, cái tay kia đặc biệt làm cô đề phòng.
Hiểu
Tĩnh cảm giác cả người mình đều cứng lại rồi, không thể nhúc nhích, chỉ
có thể khó tin nhìn anh. Nhưng một giây sau Gia Minh liền nở nụ cười
hiếm khi có được, biểu tình của anh biến đổi rất nhỏ, nhưng lần này lại
rõ ràng có chút ý cười, khóe môi hơi cong, ngay cả ánh mắt cũng trở nên
dịu dàng.
Hóa ra là anh thuận lợi tìm được tay của cô, cùng cô
mười ngón đan xen, chặt chẽ nắm cùng một chỗ. Lúc này anh mới thỏa mãn
nhắm mắt lại, hoàn toàn an tĩnh.
Từng chút từng chút biến hóa của anh đều thu vào trong mắt cô, Hiểu Tĩnh đột nhiên cảm thấy khóe mắt
mình có chút ươn ướt, một hành động nhỏ như vậy, lại đủ để nhìn ra Gia
Minh để ý cô bao nhiêu.
Bắt đầu từ năm 18 tuổi, có một dạo cô cho rằng người nhà của mình chỉ còn lại Tiểu Lỗi, nhưng ngay trong đêm này, bỗng nhiên phát hiện mình không còn là một người cô đơn.Cô cũng dùng
sức nắm chặt tay anh, thân thể chậm rãi cuộn tròn lại, giống như chui
đầu vào trong ngực anh, tựa như anh là chốn ẩn nấp của mình.
***
Sáng sớm hôm sau Hiểu Tĩnh liền bị cha mẹ chồng gọi đến thư phòng, cô liền
đoán được chuyện này không thể dễ dàng giải quyết như vậy, nói vậy bọn
họ đã biết chuyện này có liên quan đến Lâm Lãng.
Quả nhiên sắc
mặt mẹ chồng không được tốt đẹp cho lắm, nhưng ngại có ba chồng ở đây,
nói chuyện khá lịch sự, "Cái người tên Lâm Lãng, hai người có quan hệ
thế nào?"
Hiểu Tĩnh thành thật trả lời: "Anh ta là bạn trai trước đây của con."
Mẹ chồng hiển nhiên không thể lý giải chuyện yêu đương trước năm 18
tuổi,
mi tâm nhăn lại thành dấu chấm, cô có vài lời muốn nói, lại không thể
nói ra miệng. Vẫn là ba chồng lên tiếng trước, "Chuyện quá khứ cũng
không nhắc lại, bất quá ta nghe nói, công ty con gần đây cùng anh ta hợp tác?"
Nghe ai nói đã không quan trọng, nhưng nhìn sắc mặt ba
chồng, Hiểu Tĩnh cũng rõ lão nhân gia người rất bất mãn với chuyện này,
vì thế nói: "Lúc mới bắt đầu con không biết người đầu tư là anh ta,
nhưng mà ngài yên tâm, việc này con có chừng mực."
Ba chồng gật đầu, cúi đầu uống ngụm trà, Hiểu Tĩnh đứng bên kia lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, sợ ngài nhắc tới Bắc Bắc...
Sau một lát cuối cùng ba chồng cũng lên tiếng, nói lại: "Nếu việc này đã
tính giao cho người khác xử lý, con thu xếp ra chút thời gian, chúng ta
định dẫn Gia Minh đi Hà Lan, con và Bắc Bắc cũng đi cùng.”
Quả thật quá đột ngột, Hiểu Tĩnh bỗng dưng ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt hàm xúc không rõ lại mơ hồ sắc bén của ba chồng.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng ngẫm lại, nhất định là chuyện tối hôm
qua làm cho hai người đưa ra quyết định như vậy, bọn họ chỉ là nói cho
cô biết mà thôi, sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào. Nhưng mà muốn mang
Bắc Bắc cùng đi... Nghĩ tới Vãn Hảo, tâm tình của cô bỗng nhiên trở nên
trầm trọng.
Hiểu Tĩnh vẫn muốn tìm cơ hội đi gặp Vãn Hảo một lần, giáp mặt nói việc này cho cô biết, hai người sẽ cùng nhau bàn tính kế
tiếp nên làm gì. Nhưng rất nhanh cô phát hiện ra mặc kệ cô đi đâu, luôn
có người nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đó đến từ mẹ chồng.
Liên
tục vài ngày đều như vậy, ngay cả khi mẹ chồng không đi theo, nhưng cô
đi đâu đối phương cũng biết. Đối với loại hành vi này, Hiểu Tĩnh chỉ có
thể an ủi mình là mẹ chồng quá để ý Gia Minh, hoặc là còn đề phòng cô sẽ lui tới với Lâm Lãng.D~~Đ~~L~~Q~~D~~
Hiểu Tĩnh hao phí tinh thần thật lớn mới có thể cùng Vãn Hảo gặp nhau, quả nhiên sau khi cô nghe
xong tin tức này, tuy rằng trên mặt kiên cường, nhưng cả khuôn mặt đều
không còn chút máu.
Cũng khó trách, Bắc Bắc là đứa nhỏ cô khổ cực sinh ra, nếu không phải năm đó tình huống đặc thù, hơn nữa ở Chung gia
lại bị cô chú xa lánh, dù nói thế nào Vãn Hảo cũng không nỡ giao đứa nhỏ cho cô.
"Cậu yên tâm, chuyện này chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, luôn có thể giải quyết."
Tuy rằng an ủi cô như vậy, nhưng Hiểu Tĩnh suy nghĩ một đường cũng không
thể nghĩ ra biện pháp gì, cô đành phải bớt chút thời gian gọi cho Chu Tử Nghêu, để anh đi xem Vãn Hảo. Trên đường về đúng dịp nhìn thấy một cửa
hàng bánh ốc tây, nhớ tới nhóc con gần đây vẫn lải nhải nhắc muốn ăn
bánh ngọt, vì thế liền lái xe qua mua.
Lúc cuối đầu chọn bánh
ngọt, Hiểu Tĩnh cảm thấy có người đi vào, cô không để ý, nhìn người phục vụ chỉ vào bánh dâu tây trong tủ, "Lấy cái này, cái này nữa, gói lại
cho tôi."
Cô còn cố ý chọn một cái cho mẹ chồng, gần đây thái độ
đối phương rất không tốt, chung quy chuyện này do mình có lỗi trước,
mượn chút cơ hội để cùng bà xoa dịu quan hệ.
"Anh nhớ rõ em không thích ăn ngọt."
Có người sau lưng nói chuyện, cô vừa nghe giọng nói kia liền biết là ai,
ngay cả đầu cũng lười quay lại, phục vụ gói kỹ chiếc hộp đưa cho cô,
Hiểu Tĩnh nhận lấy liền thanh toán rời đi.
Lâm Lãng chắn trước
mặt cô, biểu tình có chút bất đắc dĩ, "Xin lỗi, anh thừa nhận làm như
vậy có chút hèn hạ, nhưng anh chỉ muốn biết em với anh ta có quan hệ gì
hay không —— "
"Có." Hiểu Tĩnh chắc như đinh đóng cột mà nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh một cái, "Tôi với anh ấy là vợ chồng, những
chuyện nên làm đều đã làm. Anh ấy không có phản ứng với Tần Mi, chẳng
qua là cảm thấy cô ta ghê tởm mà thôi."
Lâm Lãng đối với lý do thoái thác của cô chỉ cười nhẹ: "Phải không?" ~~D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Hiểu Tĩnh không để ý anh ta, vòng qua người anh ta chuẩn bị rời đi, Lâm Lãng lại đi theo, một đường ở sau cô không nhanh không chậm nói: "Em chính
là đang tự lừa mình dối người? Hiểu Tĩnh, em thật sự muốn cùng với người như vậy sống chung cả đời sau? Anh ta cái gì cũng không cho em được."
"Không cần anh bận tâm." Sắc mặt Hiểu Tĩnh tái xanh, bỗng nhiên quay đầu hung
hăng nhìn anh ta chằm chằm, "Đừng đi theo tôi, nghe nói Tần Mi vì việc
này đã chọc phải quan tòa, anh không cần quan tâm cô ta sao?"
"Em ghen?"
Hiểu Tĩnh thật muốn đập cái bánh ngọt lên mặt đối phương, rốt cuộc lúc trước cô mù mắt cỡ nào mới có thể thích người này! Cô cười cười, đối với anh
từng câu từng từ nói: "Tôi là thấy không đáng giá dùm cô ta, vì tên cặn
bã như anh lại làm điều ngu xuẩn như vậy. Anh nói, anh đối với cô ta như vậy, cô ta có nói với cảnh sát không?"
Sắc mặt Lâm Lãng càng
thay đổi, lại giống như bị thái độ của cô công kích, "Thạch Hiểu Tĩnh,
em cho rằng anh mất nhiều thời gian như vậy là vì ai?"
Hiểu Tĩnh lạnh lùng thoáng nhìn anh, "Đương nhiên là vì chính anh! Đừng tự kiếm cớ cho mình, tình yêu, anh xứng sao?"
"Em đi với anh đến chỗ này." Lâm Lãng cố nén phẫn nộ, đưa tay ôm bả vai cô
kéo đi, Hiểu Tĩnh nghiêng người sang muốn trốn, nhưng khí lực không đủ,
hai người ở ven đường lôi lôi kéo kéo.
Kết quả cố tình chính là
khéo như vậy, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng trước mặt hai
người, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt ẩn nhẫn của mẹ Chung. Bà
gọi cô lại, "Hiểu Tĩnh."
Thạch Hiểu Tĩnh quay đầu lại, toàn thân cứng ngắc, bởi vì bên cạnh mẹ Chung còn có một người ngồi, là Chung Gia Minh.