Cuối cùng, sau hai tháng bận rộn đến tối tăm mặt mũi, bộ phim cũng bước vào giai đoạn hậu kỳ.
Mặc dù không có nhiều hiệu ứng đặc biệt trong phim nhưng Giang Nhiễm luôn muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo.
Mỗi một khung hình đều được chế tác một cách cẩn thận.
Cho đến khi mọi việc hoàn thành, ở rạp chiếu nội bộ, khi ánh đèn tắt, màn hình sáng lên, cô bỗng có cảm giác đang nhìn thấy đứa trẻ mà mình dày công dưỡng dục.
Khi hết phim, tiếng vỗ tay trong phòng chiếu vang lên. Mọi người đều không hẹn mà cùng vỗ tay, nhân viên đoàn phim ai ai cũng kích động muốn rơi nước mắt.
Trời không phụ lòng người, hiệu quả sau khi công chiếu so với dự đoán còn tốt hơn.
Mọi người không khỏi lau mắt mà nhìn Giang Nhiễm. Lúc này, công việc của Giang Nhiễm xem như hoàn thành. Mọi chuyện tiếp theo thế nào, không nằm trong khả năng khống chế của cô.
Cô là một người mới, không có người chống lưng cũng không có nữ chính nổi tiếng để thu hút người xem, những công việc sau đó đều phải dựa vào quá trình tuyên truyền.
Hôm nay là ngày bàn giao phim, Giang Nhiễm mang những người chủ lực trong đoàn phim sang dùng bữa với đội phụ trách hạng mục Đông Ảnh.
Không ngờ tổng giám đốc Khương Trạch của Đông Ảnh lại tự mình tiếp đón làm cho mọi người có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Giang Nhiễm chủ động mời rượu Khương Trạch: “Khương tổng, tôi kính ngài một ly… Sau này phải dựa vào ngài rồi.”
Khương Trạch vạn phần khách khí, nâng chén rượu lên: “Tất nhiên rồi, tôi tin vào năng lực của Giang đạo. Công ty nhất định sẽ dùng các nguồn lực tốt nhất để thúc đẩy dự án này.”
“Cảm ơn Khương tổng. Tôi kính ngài một ly.” Giang Nhiễm nâng ly rượu lên uống cạn.
Trên bàn, mọi người sôi nổi vỗ tay.
Khương Trạch không dám chậm trễ, cũng vội nâng ly lên uống.
Rượu quá ba tuần, không khí dâng cao, khách và chủ đều rất vui vẻ.
Giang Nhiễm là nhân vật trung tâm, ai đến kính rượu cũng không cự tuyệt.
Cô hy vọng bộ phim có thể bùng nổ, vậy nên ở trên bàn tiệc cũng không tỏ thái độ gì.
Cho đến khi Tiêu Mộ Viễn đến đón, Giang Nhiễm mới rời khỏi, vẫy tay tạm biệt mọi người.
Giang Nhiễm vừa lên xe, Tiêu Mộ Viễn liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Mày nhíu lại, hỏi: “Đêm nay uống rượu với ai?”
Giang Nhiễm cười nói: “Với bên công ty điện ảnh và mọi người trong đoàn.”
Cô không nói là cùng giám đốc Đông Ảnh xã giao vì cô cảm thấy những việc này Tiêu Mộ
Viễn không cần biết. Dù sao, danh tiếng của anh quá lớn.
Tiêu Mộ Viễn lại hỏi tiếp: “Vậy bây giờ công việc của em xong rồi đúng không?”
Giang Nhiễm gật đầu, nhìn anh cười: “Đúng vậy, chúng ta có thể đi chụp ảnh cưới và đi hưởng tuần trăng mật rồi.”
Cô gái mở to mắt, lông mi dài chớp chớp, ánh mắt trong trẻo như chứa cả bầu trời sao.
Tiêu Mộ Viễn gật đầu.
Hai người ngồi ở ghế sau, Giang Nhiễm đột nhiên nghiêng ngả dịch sát vào Tiêu Mộ Viễn.
Tiêu Mộ Viễn nhìn cô: “Sao vậy?”
Giang Nhiễm bò lên ngồi trên chân anh, cánh tay vòng qua cổ anh. Nhìn thẳng vào mắt anh, nũng nịu nói: “Đau đầu quá, dựa vào anh thoải mái hơn tựa vào lưng ghế.”
Tiêu Mộ Viễn: “……”
Anh không lên tiếng, xem như cam chịu.
Giang Nhiễm ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Em nghỉ ngơi một lát.”
“Được.” Anh rũ mắt, nhìn cái mũi cao tinh xảo cùng với cái cằm tròn tròn của cô, bỗng cảm thấy cô gái này đôi khi thật đáng yêu.
Cô là người đầu tiên cho anh cảm giác như vậy. Đáng yêu đến nỗi làm tan chảy lòng anh, khiến anh không thể rời mắt khỏi.
Cô mơ màng, buồn ngủ nói: “Trước kia, thích nhất là ngủ một mình… Bây giờ, thích nhất chính là……”
Cô dừng lại, anh không khỏi tò mò: “Là gì?”
“Ngủ trong ngực ông xã……” Chữ cuối vừa dứt, khóe miệng cô liền cong lên.
Trong lòng Tiêu Mộ Viễn bỗng chốc nóng lên, nhưng lại không biết nên nói gì. Anh bèn vươn hai tay, ôm chặt cô.
Khi hô hấp cô dần dần ổn định, anh nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Đang là tháng mười cuối thu, trời đột nhiên đổ mưa, những hạt mưa rơi lộp bộp trên cửa kính.
Tốc độ xe trở nên châm hơn. Tài xế càng thêm cẩn thận.
Trong xe, Tiêu Mộ Viễn ôm chặt người trước ngực, trong lòng đột nhiên có cảm giác là lạ.
Trời mưa luôn làm anh bực bội nhưng hiện tại trong lòng anh lại có một ngọn lửa nhỏ đang từ từ bùng cháy lên.
Bây giờ, anh rất bình tĩnh, cũng rất kiên định và trái tim vô cùng mềm mại.
Giang Nhiễm ngủ rất say, Tiêu Mộ Viễn đành tự tay ôm cô đi tắm rửa, rồi lại đưa tận lên giường.
Đến sáng ngày hôm sau, cô mới tỉnh lại.
Ánh sáng chói lóa, một bóng dáng mơ hồ tiến vào tầm mắt cô…
Hướng lên trên là yết hầu gợi cảm còn có từng giọt mồ hôi chảy xuống. Đôi môi hé mở, phát ra thanh âm gợi cảm.
Khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, đầu óc cô tự động đình chỉ.
Cô được anh dẫn vào một thế giới mới, tận hưởng sự vui sướng, quên hết tất cả……
Đến khi Giang Nhiễm có thể lết ra khỏi phòng thì bụng đã đói meo, hai chân run rẩy.
Xem đồng hồ, đã ba giờ chiều.
Nhìn cơm trưa trên bàn đã sớm lạnh ngắt. Giang Nhiễm mở tủ lạnh, lấy sữa, rót ra hai ly.
Uống xong, cô cuối cùng cũng có sức để nói chuyện, nhưng khi mở miệng giọng lại cực khàn: “Sao anh không đi làm?”
Tiêu Mộ Viễn uống ly còn lại: “Hôm nay nghỉ.”
Giang Nhiễm kinh ngạc: “Hôm nay đâu phải cuối tuần.”
Tiêu Mộ Viễn nhìn cô, khẽ cười: “Anh nghỉ còn cần phải xem ngày sao?”
“……” Giang Nhiễm bỗng nhận thấy mình vừa hỏi một câu rất ngu xuẩn.
Nhất định là do bị anh lăn lộn đến mù mờ.
Giang Nhiễm liếm giọt sữa vương trên môi: “Đói quá a……”
Tiêu Mộ Viễn tiến lại gần, ôm eo cô, hai người dán vào nhau, anh nhìn chằm chằm môi cô, nói: “Anh cũng đói.”
Cô cảm giác được chỗ nào đó bắt đầu biến hóa, đỏ mặt, giận dỗi nói: “Đủ rồi……”
“Chưa đủ.” Anh bế cô lên, đặt trên bàn cơm, nhéo cằm cô, nói: “Em tính lại xem đã bao lâu chúng ta chưa thân mật?”
Giang Nhiễm ngẩn ra, đúng là cũng một khoảng thời gian rồi: “Thì đúng là một tháng rồi chúng ta chưa…… Nhưng mà chúng ta cũng có……”
Càng nói mặt cô càng đỏ.
Cô đang làm gì thế này, sao lại đi bàn luận chuyện này với anh. Đề tài này cũng quá đen tối đi.
Tiêu Mộ Viễn trầm giọng
nói: “Đúng là chúng ta có làm một lần. Nếu không phải biết em bận rộn thì em nghĩ anh sẽ bỏ qua sao?”
Mặt anh viết rõ hai từ “bất mãn”.
Giang Nhiễm bắt lấy cái tay không an phận kia, đáng thương vô cùng nói: “Em thật sự rất đói……”
Bụng cô cùng lúc cũng reo lên, vô cùng hợp tác.
Tiêu Mộ Viễn bất đắc dĩ dừng lại: “Anh đi xem thử.”
“Anh sẽ nấu cơm sao?” Giang Nhiễm nhìn theo bóng lưng anh hỏi.
“Ừ.” Tiêu Mộ Viễn trả lời.
Giang Nhiễm tò mò nhảy xuống bàn, đi theo.
Trong phòng bếp, Tiêu Mộ Viễn tìm nguyên liệu nấu ăn, nói: “Nấu đơn giản thôi, chúng ta ăn cơm chiên.”
“Được nha!” Giang Nhiễm cười tủm tỉm.
Bá đạo tổng tài tự mình xuống bếp, vì cô mà nấu nướng, thật là vinh hạnh a.
Tiêu Mộ Viễn lần lượt đánh trứng gà, thái hành và thịt xông khói, bóc vỏ tôm, động tác đâu vào đấy, trông rất chuyên nghiệp.
Giang Nhiễm nhìn đến ngây người, đây không giống đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước a.
Tò mò hỏi: “Trước kia anh từng học sao?”
Tiêu Mộ Viễn tay không ngừng, bình đạm nói: “Hồi đi du học phải tự mình làm cơm nên cũng biết làm mấy món đơn giản.”
Giang Nhiễm ngạc nhiên: “Anh xuất ngoại lúc nào?”
“Mười lăm tuổi.”
Giang Nhiễm nhớ tới mẹ đẻ anh mất sớm, không khỏi hỏi: “Xuất ngoại một mình sao?”
Tiêu Mộ Viễn: “Không khác lắm.”
Giang Nhiễm mỉm cười: “Anh thật tự lập nha. Em từ nhỏ đến lớn đều ở bên cha mẹ, họ không cho em đi xa, em cũng không nghĩ sẽ rời đi.”
Tiêu Mộ Viễn ngẩng đầu nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt kia, tim càng mềm hơn.
Nụ cười của cô dễ dàng đánh tan phòng tuyến của anh.
Chắc là vì được nuôi dạy trong một gia đình hạnh phúc nên cô mới hình thành tính cách không sợ trời, không sợ đất.
Khi cùng anh tranh cãi không bao giờ chịu thua, mặt thì dày không ai sánh bằng.
Nhân lúc anh lơ là, lại xông vào chiếm giữ trái tim anh. Khiến anh vừa hận vừa yêu, muốn ngừng mà không ngừng được.
Không bao lâu đã làm xong cơm chiên, Giang Nhiễm chủ động bưng ra bàn.
“Oa, thơm quá đi.” Vẻ mặt thèm ăn của Giang Nhiễm khiến Tiêu Mộ Viễn dù ngoài miệng chưa nói gì nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Hai người cùng nhau ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Mộ Viễn xuống bếp vì người khác. Trong quá khứ, anh chỉ làm cho mình ăn. Dù là bạn bè thì cũng hẹn nhau ở ngoài nên không ai biết anh biết nấu cơm.
Nhìn cô gái đối diện ăn với vẻ mặt thỏa mãn, cảm giác cũng không tệ lắm.
Ăn no rồi, Giang Nhiễm chủ động dọn dẹp.
Vừa mới đặt chén vào bồn rửa đã có một đôi tay từ sau ôm lấy chặt lấy eo cô.
Cắn lấy tai cô, Tiêu Mộ Viễn trầm giọng nói: “Ăn no rồi có phải nên làm chính sự hay không?”
Giang Nhiễm: “……??”
Nếu không phải ý đồ của anh rõ ràng như vậy, cô thật không biết cái chính sự anh nói là gì.
“Đừng có quậy mà……” Cô nhẹ giọng nói, có ý muốn ngăn cản anh.
“Mới ăn no…… Không thích hợp vận động mạnh đâu……”
“Không sao.” Anh cười nhẹ, khát vọng trong mắt không thể nào che giấu được.
“Không cần em động…… Anh sẽ từ từ tới…… Nửa tiếng có đủ hay không?”
“Đáng ghét……”
Giang Nhiễm bị Tiêu Mộ Viễn quấn cả một ngày. Cô cuối cùng cũng hiểu, đàn ông bị bỏ đói đáng sợ như thế nào.
Trước khi ngủ, cô khẽ hỏi: “Ngày mai anh có đi làm không?”
Tiêu Mộ Viễn đáp lời: “Có.”
Giang Nhiễm âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn bị anh lăn cả ngày nữa đâu.
“Sao vậy?” Tiêu Mộ Viễn hỏi.
“Ngày mai em muốn về thăm ba mẹ.”
“Muốn anh đi cùng hả?”
“Không cần. Anh cứ đi làm đi.”
Tiêu Mộ Viễn không nhiều lời nữa. Anh đúng là không thích đi thăm người thân, nếu cô không cần, anh cũng không muốn nhiều chuyện.
Khoảng thời gian này Giang Nhiễm quá mức bận rộn, không thể về thăm ba mẹ, mẹ cô đã gọi rất nhiều lần. Cô cũng đã nói trước là mai về nhà ăn cơm.
Ngày hôm sau.
Sau khi Tiêu Mộ Viễn đi làm, cô lười biếng tỉnh dậy.
Ăn sáng xong, sửa soạn một chút, cô liền chuẩn bị ra cửa.
Trước cửa, quản gia đưa tới mấy hộp quà tặng: “Đây là Tiêu tổng kêu tôi chuẩn bị.”
Trong lòng Giang Nhiễm ấm áp, cười nói: “Cảm ơn.”
Về đến nhà, Giang Nhiễm liền nhận ra trong nhà đang có khách.
Trần Tư Vận ngồi ở phòng khách, đang cùng ba cô chuyện trò vui vẻ.
Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, từ khi nào mà người mẹ chồng này lại thân thiết với ba mẹ cô vậy?