Trần Tư Vận nhìn thấy Giang Nhiễm, nhiệt tình gọi: “Tiểu Nhiễm, về nhà thăm ba mẹ à?”
Giang Nhiễm trưng ra vẻ mặt tươi cười: “Dì ạ, sao dì lại ở đây?”
“Lại đây lại đây, ngồi xuống.” Trần Tư Vận thoải mái.
Giang Nhiễm ngồi xuống sofa, Trần Tư Vận trêu chọc: “Đứa con dâu này, từ lúc gả vào cửa, tôi còn chưa thấy mặt lần nào, hôm nay mới thấy ở nhà mẹ đẻ.”
Mẹ Giang Nhiễm, bà Dương Dung nghe vậy liền dạy con gái: “Công việc bận rộn cũng không thể bỏ quên người nhà. Con phải bớt thời gian về thăm nhà, không chỉ là ba mẹ bên này, ba mẹ của Mộ Viễn cũng là ba mẹ của con.”
Giang Nhiễm chỉ có thể tươi cười đáp: “Đợt này công việc hậu kì cũng bận lắm ạ, con sợ quấy rầy dì.”
Trần Tư Vận cười đáp: “Hoan nghênh quấy rầy. Dì vô cùng ngưỡng mộ những cặp mẹ chồng nàng dâu thân nhau như ruột thịt.”
Giang Nhiễm: ”…” Mẹ con ruột? Bà cũng không phải mẹ ruột của Mộ Viễn. Bà bao nhiêu tuổi? Tôi bao nhiêu tuổi? Muốn chiếm lợi từ tôi sao?
Giang Nhiễm trào phúng trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười: “Dì trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, chúng ta cùng lắm chỉ giống chị em thôi, nói là mẹ con, ai cũng không tin.”
Mỗi người phụ nữ đều thích được khen trẻ tuổi xinh đẹp, Trần Tư Vận cũng không ngoại lệ, nghe lời khen không khỏi vui vẻ.
Dương Dung đứng một bên giả vờ giáo huấn: “Không biết lớn nhở, trưởng bối là trưởng bối.”
Trần Tư Vận cười nói: “Tuy là trưởng bối nhưng tôi vẫn thích sự tự do thoải mái hơn. Tôi rất thích tính cách Tiểu Nhiễm.”
Tới giờ ăn trưa, Trần Tư Vận ở lại nhà Giang Nhiễm dùng cơm.
Ăn cơm xong, người một nhà tiễn bà về. Dương Dung còn nhắc mãi: “Sau này có rảnh thì nhớ tới nhà chơi.”
Ánh mắt Trần Tư Vận dừng trên người Giang Nhiễm, cười gật đầu: “ Được. Chúng ta là thông gia, qua lại nhiều hơn mới có thể càng thân thiết.”
Giang nhiễm tươi cười.
Đến khi xe Trần Tư Vận rời đi, Giang Nhiễm mới vào hỏi thăm ba mẹ.
“Sao bà ấy lại đến đây?” Giang Nhiễm ngồi trên sofa, thở dài một hơi, cứ phải tươi cười như vậy rất khó chịu.
Giang Hữu Thành đáp: “Tới nói chuyện của Tập đoàn với ba.”
Giang Nhiễm nghi ngờ nhìn ba mình: “Lúc nào ba mẹ lại gần gũi với bà ta như vậy? Còn có công chuyện qua lại nữa?”
Dương Dung đáp: “Lúc trước chính bà ấy là người đứng ra giải quyết vấn đề nợ nần… Sau này người đứng ra hùn vốn hỗ trợ công ty cũng là bà ấy.”
Giang Nhiễm biết lúc trước Tập đoàn Đông Tinh bỏ vốn giúp đỡ gia đình cô, cùng nhau mở một công ty buôn bán bên ngoài nữa. Nhờ có người trong nội bộ của Đông Tinh, lại có mạng lưới quan hệ của Đông Tinh nên công ty có thể coi là thuận buồm xuôi gió.”
Nhưng cô không hề biết, người phụ trách bên phía Đông Tinh lại là Trần Tư Vận.
Hoặc nói cách khác, trước khi kết hôn, cô hoàn toàn vô tâm với những chuyện này.
Nhưng sau khi kết hôn, đặc biệt là nửa năm bên cạnh Tiêu Mộ Viễn, cô cũng biết không ít chuyện kinh doanh, cô cũng coi như có hiểu biết về cách bố trí của nhà họ Tiêu.
Giang Nhiễm ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, nói với ba: “Sau này ba hợp tác đừng dính líu tới Trần Tư Vận nhiều quá.”
Dương Dung đến bên cạnh, trỏ vào trán cô: “Con còn lo ba mẹ gây rắc rối sao? Con yên tâm, ba mẹ có chừng mực, sao có thể cướp lợi nhuận của nhà họ Tiêu chứ?’
Giang Nhiễm: “Không phải vậy đâu.”
Giang Hữu Thành nói với Dương Dung: “Bà cứ để con nói hết đã.”
Giang Nhiễm nhìn ánh mắt của ba mẹ, nói một câu rất đơn giản nhưng cũng rất sâu xa: “Quan hệ của Mộ Viễn và mẹ kế không tốt.”
Ba mẹ không lên tiếng, Giang Nhiễm tiếp tục: “Không phải bà ấy nói con không tới thăm hỏi sao? Đó là vì Mộ Viễn chưa bao giờ đề cập tới. Trừ những dịp quan trọng, Mộ Viễn sẽ không về nhà. Hơn nữa, con thấy lúc anh ấy ở nhà cũng không vui vẻ mấy.”
Giang Nhiễm không ngốc, lúc cùng anh ở nhà lớn, cô cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, anh như một người ngoài trong gia đình ấy. Vậy nên cô không bao giờ chủ động đề cập tới việc về thăm ba mẹ anh để tránh anh không vui.
Dương Dung suy tư: “Cũng có thể nói, giữa họ có hiềm khích?”
Giang Nhiễm nhún vai: “Cụ thể thì con không biết, con không hỏi những chuyện đó…”
Tiêu Mộ Viễn rất ít khi đề cập đến chuyện gia đình anh, cô cũng không hỏi.
“Tóm lại, chồng con là Tiêu Mộ Viễn, chúng con mới là quan hệ hợp pháp, là lợi ích chung. Sau này vị kia có tới đây, ba mẹ nên ứng phó, đừng đối đãi thật tâm nữa. Bà ấy muốn qua lại gần gũi với nhà chúng ta, đối tốt với ba mẹ, nếu sau này bà ấy đối địch với Mộ Viễn thì ba mẹ sẽ đứng ở bên đối lập.”
Giang Hữu Thành đồng ý: “Ba hiểu rồi.”
Dương Dung đánh giá Giang Nhiễm, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu.
Giang Nhiễm bị nhìn đến mất tự nhiên: “Mẹ cười gì thế?”
Dương Dung cười nói: “Mẹ thấy cuộc sống gia đình của con với Mộ Viễn thật tình cảm.”
“Gì chứ, sao tự nhiên lại nhắc đến cái này.” Giang Nhiễm lẩm bẩm.
“Mặt con hồng hào như thế, trạng thái cũng tốt, còn một lòng nói chuyện vì Mộ Viễn. Ba mẹ là người từng trải, chẳng nhẽ không nhìn thấy tình cảm của vợ chồng son của các con sao?”
Giang Nhiễm xấu hổ, không muốn nói tiếp nữa, thuận miệng cho có lệ: “Có gì đâu…”
Điện thoại Giang Nhiễm vang lên, cô mượn cớ: “Con không nói chuyện với ba mẹ nữa, con có việc cần xử lý rồi.”
Cô vừa mở điện thoại ra đã thấy, là một phần hồ sơ Tiêu Mộ Viễn gửi cô.
Giang Nhiễm tò mò ấn mở, phát hiện ra đây là một cái thời gian biểu.
Bên trong là kế hoạch kĩ càng của chuyến đi hưởng tuần trăng mật và chụp ảnh cưới, thời gian, địa điểm, kế hoạch chính xác đến từng giờ.
Nhóm chụp ảnh cũng được sắp xếp xong xuôi.
Tiêu Mộ Viễn gửi cô một tin nhắn: [Em xem có vấn đề gì không để còn thay đổi.]
Giang Nhiễm trả lời: [….]
Tieu Mộ Viễn: [?]
Giang Nhiễm nhớ Tiêu Mộ Viễn trước kia là người lạnh lùng nghiêm túc, không nhịn được bật cười.
Nói anh là trai thẳng khô khan nào có oan uổng gì đâu. Đến cả việc hưởng tuần trăng mật và chụp ảnh cưới mà cũng làm kế hoạch cụ thể, xin ý kiến của cô.
Lãng mạn đâu? Tình thú đâu? Bất ngờ đâu?
Giang Nhiễm: [Không ý kiến, anh quyết định đi nhé. [mỉm cười.jpg]]
Tiêu Mộ Viễn: [Được.]
Dương Dung ngồi bên cạnh đang mở quà Giang Nhiễm mang về, không khỏi cảm thán: “Sao mỗi lần về nhà con lại mang nhiều quà đắt tiền thế này? Không cần đâu.”
Giang Nhiễm còn không biết quà biếu được chuẩn bị là gì, cô nhin qua mới thấy, quà cho mẹ là một bộ nữ trang, quà cho ba là một món đồ cổ.
Giang Hữu Thành cầm món đồ làm từ sứ Thanh Hoa thời Minh trên tay, khen không ngớt lời.
Dương Dung nhìn Giang Nhiễm: “Không phải con đòi người ta quà biếu đấy chứ?”
“Không phải, con chưa bao giờ nói ra cả.” Cô chưa từng nghĩ anh sẽ chuẩn bị quà biếu cho từng người như vậy.
“Đồ quý vậy mà con rể cũng đem biếu.” Giang Hữu Thành vuốt ve món đồ, lưu luyến không rời nhưng vẫn đặt xuống: ”Đồ quý quá, con mang về đi.”
Giang Nhiễm cầm lên xem, Giang Hữu Thành lại dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng làm rơi đấy.”
Giang Nhiễm: “….”
Đúng là chênh lệch giai cấp mà. Ở biệt thự của Tiêu Mộ Viễn, chỗ nào cũng bày tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng cả.
Dương Dung đồng tình: “Không làm thì không hưởng, con mang về đi kẻo sau này lại mang tiếng.”
“Đây là tấm lòng của anh ấy, ba mẹ cứ nhận đi ạ” Giang Nhiễm cười, khuyên ba mẹ: “Đã mang tới còn mang về, anh ấy sẽ nghĩ ba mẹ có thành kiến với anh ấy.”
Anh nghiêm túc chuẩn bị quà biếu ba mẹ cô như vậy, cô rất vui nha.
Sau khi Giang Nhiễm khuyên một hồi, hai vị phụ huynh cũng nhận lấy quà tặng, còn nhắc đi nhắc lại rằng lần sau không cần mang quà biếu quý giá như vậy tới nữa.
Nhưng từ tận đáy lòng, họ càng lúc càng thích chàng rể này.
Buổi tối, Giang Nhiễm về nhà trước Tiêu Mộ Viễn, nhờ đầu bếp dạy, tự làm một bữa cơm Tây, chuẩn bị cả rượu vang.
Tiêu Mộ Viễn vừa về đến nhà, đón chào anh là người vợ hiền xinh đẹp và bữa tối dưới ánh nến.
So sánh đãi ngộ thế này với khoảng thời gian trước, đêm hôm khuya khoắt vợ mới về nhà, có lúc còn phải ra ngoài tiếp khách, có thể nói là một trời một vực.
Hai người ngồi hai phía bàn ăn, cụng li.
Giang Nhiễm cười nói: “Ba mẹ em hôm nay rất thích quà của anh.”
Tiêu Mộ Viễn cong môi: “Nên bữa tối dưới ánh nến này là quà báo đáp à?”
“Không, không phải đâu.” Giang Nhiễm khẽ cười, nháy mắt với Tiêu Mộ Viễn.
Dùng bữa xong, Giang Nhiễm đến trước mặt Tiêu Mộ Viễn, ngồi trên đùi anh.
Hai người đều uống chút rượu, bầu không khí nhuốm chút men say.
Tiêu Mộ Viễn cởi thắt lưng của cô ra.
Bên trong là trang phục gợi cảm đến cùng cực.
Trong nháy mắt, Tiêu Mộ Viễn muốn nổ tung.
Giang Nhiễm cúi người, ghé sát tai anh, thanh âm mềm mại: “Đây mới là báo đáp, anh thích không?”
Anh thở gấp, cả người căng chặt, ôm chặt cô, giọng khàn khàn: “Em đúng là yêu tinh muốn mạng người.”
Anh bế cô lên một mặt bàn sạch sẽ, vung tay gạt sạch đồ đặt trên bàn.
“Cẩn thận, đừng làm vỡ… Này…” Giang Nhiễm còn đang đau lòng vì sợ mấy món đồ đắt tiền kia bị vỡ, miệng đã bị chặn lại.
Anh tiêu hao năng lượng dồi dào trên người cô.
Giang Nhiễm khóc lóc xin tha. Cô hối hận muốn chết, sao có thể phóng túng như vậy chứ…
Tuần trăng mật được Tiêu Mộ Viễn sắp xếp vào tuần sau.
Trong thời gian này, Giang Nhiễm tương đối nhàn rỗi, cũng có thể nói là nghỉ ngơi sau thời gian bận rộn kia.
Ban ngày, sau khi Tiêu Mộ Viễn đi làm, cô ở nhà đọc sách, nghe nhạc, dạo diễn đàn hóng bát quái, hoặc ra ngoài dạo phố, mua thêm quần áo đẹp để đi hưởng tuần trăng mật. Quãng thời gian tận hưởng sung sướng ấy nháy mắt đã trôi qua. Buổi tối, lúc anh về… cô sẽ không có thời gian của riêng mình.
Chiều hôm nay, cô đang ở quán cà phê đọc sách thì nhận được điện thoại của Chu Tân Tinh.
Chu Tân Tinh: “Tiểu
Nhiễm, nghe nói bộ phim gần nhất của em xong rồi hả?”
Giang Nhiễm: “Đúng vậy.”
Chu Tân Tinh: “Buổi tối có muốn tụ tập một chút không?”
Giang Nhiễm cười: “Chẳng nhẽ không phải là vì muốn gặp Mộ Viễn à?”
“Vậy thì Ngụy cứu Triệu thôi. Tiêu Mộ Viễn ít ra ngoài, em nên dẫn cậu ấy ra ngoài nhiều một chút đi.”
“Em chỉ đến cho vui thôi, địa điểm thể nào?”
“Chỗ cũ nhé. Đúng rồi, gọi cả bạn của em đến nữa, càng đông càng vui mà.”
“Được.”
Ấn tượng của Giang Nhiễm về bạn bè của Tiêu Mộ Viễn không tệ lắm. Tuy là con nhà giàu nhưng không ăn chơi trác táng, rất giản dị, tôn trọng nhân viên của quán, không làm mấy việc bẩn thỉu xấu xa.
Giang Nhiễm hẹn Củng Tinh và Lê Hinh, hai cô nàng hò hét đồng ý. Thời gian trước, Giang Nhiễm bận rộn công việc, không rảnh rỗi để tâm tình với bạn thân. Lần này hoàn thành công việc rồi, mọi người vui vẻ tụ họp.
Màn đêm buông xuống, phố lên đèn rực rỡ.
Lúc gặp nhau ở cửa hội sở, Giang Nhiễm lại gặp Chu Lê.
Cô gái nhỏ trang điểm theo phong cách nhu nhược động lòng người, có vẻ đã trang điểm rất công phu.
Chỉ là cô không nghĩ đến… lần trước cho cô nàng thể nghiệm một chút, chẳng nhẽ chưa đủ đau đớn sao?
Chu Lê nhìn thấy Giang Nhiễm khoác tay Tiêu Mộ Viễn cùng bước đến, hơi ngạc nhiên.
Tiếp đó lại thấy đám bạn của Giang Nhiễm cũng lần lượt đến, cô ta càng lúc càng không vui.
Nhân lúc anh cô ta ra ngoài tiếp điện thoại, cô ta cũng đi theo.
Sau khi Chu Tân Tinh nhận điện thoại xong, Chu lê mới oán giận với anh: “Không phải anh nói chỉ có mấy người bạn thân tụ tập thôi sao? Sao gọi nhiều người đến thế?”
“A Viễn bây giờ là người có gia đình, cậu ấy đến chắc chắn sẽ đưa cả vợ theo rồi.”
“Kết hôn xong thì cũng phải có tự do chứ…” Chu Lê thấp giọng trào phúng: “Người phụ nữ kia đến thì không nói làm gì, đằng này còn đưa cả bạn thân theo.”
“Người phụ nữ kia gì chứ?” Chu Tân Tinh gõ nhẹ vào đầu cô ta, “Trước mặt cô ấy đừng gọi như thế, đó là chị dâu của em.”
Chu Lê luống cuống, khó đáp lời.
Trước kia cô ta từng nói với anh rằng cô ta thích Tiêu Mộ Viễn nhưng anh cô ta lại không cho là thật, còn coi cô ta như em gái nhỏ. Lúc đó cô ta cũng không gấp vì cô ta chưa tốt nghiệp, Tiêu Mộ Viễn cũng không gần nữ sắc, có vẻ đến 30 tuổi anh mới kết hôn. Cô ta cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, còn thời gian.
Nào ngờ, kế hoạch chi tiết ấy lại không thể sánh với thiên biến vạn hóa.
Cô ta sợ rằng nếu bây giờ nói với anh trai rằng cô ta thích một người đàn ông đã có vợ, có lẽ anh trai sẽ cho cô ta một trận.
Trước mắt chỉ có thể áng binh bất động để chờ cơ hội.
Chu Lê rút kinh nghiệm từ lần trước, không chơi mạt chược với đám Giang Nhiễm nữa. Ba đấu một, cô ta thế đơn lực mỏng, đánh không thắng, còn bị khinh.
Ăn cơm xong, mọi người tụ họp cùng nhau chơi bài.
Trương Nhân Khải giảng giải cách chơi, các cô gái háo hức muốn thử.
Chỉ có Giang Nhiễm buồn rầu nhìn Tiêu Mộ Viễn: “Phức tạp quá, em sẽ thua…”
Tiêu Mộ Viễn nói: “Lại đây, anh dạy cho em.”
Giang Nhiễm ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh Tiêu Mộ Viễn.
Tiêu Mộ Viễn ôm bả vai cô, nói: “Hai chúng tôi tính là một phe.”
“Ôi, vợ chồng chơi chung à!”
“Vợ chồng đồng tâm hợp lực.”
Còn vài người nữa trêu chọc.
Tiêu Mộ Viễn ôm Giang Nhiễm, chỉ cho cô cách chơi.
Hai người nhìn vô cùng ngọt ngào.
Trương Nhân Khải tấm tắc: “Đêm nay hai người không thua không về nhé! Ai cũng nói đỏ tình đen bạc mà.”
Tiêu Mộ Viễn cười nhạo: “Thắng các cậu không cần may mắn, chỉ bằng thực lực.”
Đánh xong mấy ván bài, mở bài, Giang Nhiễm cuối cùng cũng hiểu cách chơi trò này.
Trải nghiệm xong cảm giác nghiền ép người khác, vui vẻ hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước lên mặt Tiêu Mộ Viễn: “Giỏi quá!”
Chu Lê: ”….”
Thà chơi mạt chược còn hơn, ít ra còn tách hai người này ra được.
Ngồi với nhau không ngừng khoe ân ái, thật chói mắt.
Củng Tinh chơi rất hăng, ván này chưa kết thúc đã muốn bắt đầu ván tiếp theo.
“Từ từ, sắp xếp lịch hẹn vào cuối tuần không?”
Giang Nhiễm: “Tôi không rảnh đâu, cuối tuần chúng tôi đi Paris.”
“Ôi, khéo vậy sao?” Chu Lê nhanh chóng tiếp lời: “Cuối tuần em cũng phải đi Paris, đi để nhận chứng nhận tốt nghiệp, anh trai đi với em.”
Nói xong, cô ta nhìn Chu Tân Tinh, Chu Tân Tinh gật đầu: “Tiểu Nhiễm, em cũng đi chơi sao? Có muốn đi cùng nhau không?”
Giang Nhiễm nhìn Tiêu Mộ Viễn, nghi ngờ ai đó hẹn bạn đi du lịch.
Giang Nhiễm cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi cũng đi du lịch.”
Kết hôn lâu như vậy, ý nguyện về tuần trăng mật của cô mới thực hiện được.
Chu Tân Tinh: “Chúng tôi? Mộ Viễn cũng đi à?”
Giang Nhiễm: “Đúng vậy.”
“Vậy càng phải đi cùng nhau, càng đông càng vui mà.” Chu Tân Tinh hưng phấn.
Giang Nhiễm cười tủm tỉm: “Được”
Tiêu Mộ Viễn: ”….????”
Giang Nhiễm nhìn Củng Tinh và Lê Hinh: “Các cậu có muốn đi cùng không?”
Lê Hinh hơi khó xử: “Tớ xin nghỉ không dễ….”
Thời gian của Củng Tinh tương đối tự do, hơn nữa, cô cũng không thể để Giang Nhiễm rơi vào cái bẫy của anh em nhà này được nên giục Lê Hinh: “Đi chứ đi chứ, đừng có ngủ đông cả ngày nữa, tớ cũng muốn đi du lịch một chút.”
Giang Nhiễm cũng khuyên: “Đúng vậy, đi đi, chúng mình đã hẹn đi du lịch vài lần rồi.”
Lê Hinh: “Vậy ngày mai tớ thử xin phép đã…”
Củng Tinh nhìn Tiêu Mộ Viễn, khách sáo cười hỏi: “Lão đại à, chúng tôi không quấy rầy anh chứ?”
Tiêu Mộ Viễn: “….”
Ngoài mặt thì cười nhạt tỏ vẻ không sao, trong lòng thì chửi thầm.
Trên đường về nhà, Tiêu Mộ Viễn hỏi Giang Nhiễm: “Đấy là kì nghỉ tuần trăng mật của chúng ta, em gọi nhiều người thế làm gì?”
“Không phải vì bạn anh muốn góp vui trước à?” Giang Nhiễm nhún vai: “Thêm hai người và thêm bốn người có khác gì nhau đâu.”
“Anh không hẹn họ.” Với sự trùng hợp này, Tiêu Mộ Viễn cũng bực tức: “Để anh quay lại hỏi Đại Tân sao lại thế này.”
Anh vốn định từ chối đi chung, ai ngờ Giang Nhiễm lại cười tủm tỉm đồng ý, còn mời nhiều người như thế.
Có thể nói anh rất không vui. Du lịch thành đoàn như vậy, anh từ chối.
Tới ngày xuất phát, Giang Nhiễm ngồi trên xe ra sân bay, nhắn tin với hai cô nàng kia để nắm bắt tin tức.
Kết quả là, tới nơi, Tiêu Mộ Viễn lấy vé máy bay từ trợ lí rồi kéo cô vào phòng chờ VIP.
“Không cần chờ họ sao?” Giang Nhiễm không hiểu: ”Chúng ta vào trước à?”
Tiêu Mộ Viễn lạnh lùng: ”Anh đổi địa điểm.”
“Cái gì?” Giang Nhiễm ngạc nhiên.
Giang Nhiễm mông lung theo Tiêu Mộ Viễn đi qua cửa kiểm tra an ninh.
Bây giờ cô xem lại vé máy bay mới phát hiện, họ sẽ tới New York.
Đến khi lên máy bay, Giang Nhiễm vẫn ngây ngốc: “Sao anh không nói trước với em? Thế này là cho họ leo cây rồi.”
Tiêu Mộ Viễn lãnh đạm: “Người không thức thời, leo cây thì leo cây.”
“Bạn là em hẹn.” Giang nhiễm nôn nóng: “Như vậy có hơi quá đáng! Lê Hinh còn phải xin nghỉ đấy! Dù tốt dù xấu anh cũng nên nói với em một tiếng chứ.”
Tiêu Mộ Viễn ôm vai cô, vỗ nhẹ: “Các cô ấy đến Paris, tất cả các chi phí cần thiết và chi phí mua sắm, anh bao hết.”
Giang Nhiễm: ”….”
Tiêu Mộ Viễn nhìn cô: “Anh mời các cô ấy đi mua sắm, không quá đáng chứ?”
Giang Nhiễm hít một hơi thật sâu: “Anh….”
“Hửm?”
“Không quá đáng.” Giang Nhiễm nâng tay, che ngực, vẻ mặt rối rắm: ”… Nhưng em đau lòng.”
“Sao lại đau lòng?”
“Anh đúng là phung phí…. Em sợ nếu một ngày anh phá sản, phải cùng anh chịu cảnh màn trời chiếu đất huhuhu…” Giang Nhiễm diễn rất chân thực, tay che miệng, giả vờ khóc thút thít.
Tiêu Mộ Viễn xoa đầu cô, an ủi cô vợ lo xa này: ”Em yên tâm, khả năng tiêu tiền của anh kém xa khả năng kiếm tiền.”