Mấy ngày sau đó sắc mặt ba mẹ và Trúc Khanh chẳng khá hơn là mấy.
Ba người đều cho là Thụy Khanh đã giở trò gì đó mới khiến Minh Hoàng thay đổi.
Mặc cho cô giải thích hết lời, họ vẫn không nghe lọt tai.
Không khí trong nhà u ám khiến Thụy Khanh sinh tâm lý sợ hãi mỗi khi về nhà.
Cô ước có thể đi đâu thật xa, thoát khỏi hoàn cảnh sống khốn khổ này.
Tiếc là trước giờ Thụy Khanh chưa quen nổi loạn nên chẳng dám thoát kén, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng những lời chì chiết của mẹ và em gái, kèm ánh mắt không hài lòng của ba.
Mọi người khiến cô có cảm tưởng mình đã gây lỗi lầm to lớn.
Cô bắt đầu sợ hãi phải về nhà sau giờ tan học.
Nếu có chỗ nào nhận sinh viên làm thêm, cô đều theo Hải Băng và Ngọc Linh xông pha kiếm tiền.
Nếu không có việc bán thời gian, cô cũng trốn ở phòng trọ của hai đứa nó, hoặc ở lì trong thư viện đọc sách, đợi chiều qua chỗ Vân Tú dạy kèm, rồi mới lầm lũi về nhà.
Ba mẹ bất công đến mức chỉ cần Trúc Khanh đứt tay, hai người sẽ lo sốt vó, còn cô cả ngày chạy rong ngoài đường cũng chẳng ai quan tâm.
Hải Băng và Ngọc Linh không biết gia thế của cô, cứ ngỡ cô được sinh ra trong gia đình bần hàn, nên phải vừa học vừa làm.
Vì không muốn kể xấu ba mẹ, nên hiếm khi cô nói về gia đình với hai đứa bạn.
Trước đây sau khi hết giờ học buổi sáng, Thụy Khanh sẽ về nhà ăn cơm, nghỉ trưa một chút rồi lên trường học hai tiết đầu giờ chiều, nhưng giờ về nhà chỉ rước lấy phiền phức và mệt mỏi.
Cô còn đang phân vân chưa biết nên đi đâu về đâu, thì Ngọc Linh khều vai cô rủ rê làm bậy:
"Ê trưa nay chuồn hai tiết chiều không?"
"Sao vậy?"
"Mình kiếm được việc chạy quảng cáo, nhưng nó trùng ngay giờ học của tụi mình.
Cúp không?" Hải Băng cũng mê tiền.
Thụy Khanh không muốn đồng ý.
Chỉ vì kiếm tiền mà bỏ học cô chẳng tán thành.
Xét cho cùng mục tiêu của cô là hoàn thành bốn năm đại học và sau đó tìm việc làm.
Bây giờ chỉ vì kiếm tiền trốn tiết, đây là đi ngược lại mục tiêu đã đề ra.
Nếu việc làm ảnh hưởng đến chuyện học, cô sẽ không chạy theo.
Thụy Khanh liền bày tỏ quan điểm:
"Mình nghĩ chúng ta kiếm tiền để trang trải sinh hoạt phí, mục tiêu cuối cùng là hoàn thành bốn năm đại học.
Học cho xong sau đó chúng ta có thể kiếm tiền cũng không muộn.
Bây giờ điều quan trọng nhất của ba đứa là học, không phải kiếm tiền, nên mình không muốn cúp học đâu."
Ngọc Linh nhát gan, thuận theo Thụy Khanh ngay: "Mình cũng thấy nhỏ Khanh nói đúng.
Thôi đừng cúp Băng ơi."
"Hiểu hai bồ rồi.
Thế thôi trưa nay tụi mình vẫn lên lớp." Hải Băng đành xuôi theo hai đứa bạn dù lòng có chút tiếc nuối.
Rồi con nhỏ nhìn Thụy Khanh hỏi dò: "Trưa nay bồ về nhà ăn cơm hả?"
Giờ này về nhà chỉ có rước phiền nên Thụy Khanh bảo mua bánh mì vào thư viện ăn xong rồi học, lát nữa lên giảng đường luôn.
Hải Băng vội cản lại, cô nàng sợ Thụy Khanh gặm không nổi bánh mì.
Vả lại vô thư viện sẽ không chợp mắt được, tí nữa lên giảng đường Thụy Khanh sẽ không học nổi.
Thế là Hải Băng rủ rê cô về phòng trọ ăn trưa rồi ngủ một chút, lấy sức học tiếp ca chiều.
Ba đứa cùng nhau về phòng trọ của Hải Băng và Ngọc Linh.
Thụy Khanh đã đến đây nhiều lần rồi nên hết ngại.
Kể từ năm nhất, sau lần được phân cùng nhóm thuyết trình rồi bọn cô thân nhau.
Hai nhỏ thường hay rủ cô về phòng trọ chơi.
Lúc đầu tưởng cô cũng là dân tỉnh lẻ lên thành phố trọ học, tụi nó còn muốn cô về ở cùng.
Hai đứa này quê ở Đà Lạt, học cùng lớp phổ thông rồi rủ nhau thi vào sư phạm, nên mối quan hệ rất thân thiết.
Gia đình khá giả nhưng tụi nó thích vừa học vừa kiếm tiền.
Trong ba đứa, Hải Băng lanh lẹ nhất.
Ngọc Linh hiền lành và có chút khờ giống Thụy Khanh, nên hai đứa đa phần đi theo Hải Băng.
Hải Băng có chiều cao vượt trội, khuôn mặt nửa lai kinh, nửa người dân tộc nên rất xinh xắn, cộng thêm tính cách cởi mở, nên mấy việc đi phỏng vấn làm nhân viên tiếp thị, cô nàng đa phần được chọn đầu tiên, sau đó kéo bọn cô theo.
Thụy Khanh thấy mình may mắn khi kết bạn với hai nhỏ này.
Cô là dân thành phố nhưng mười tám năm là chiếc bóng bên cạnh em gái, bởi vậy cô chẳng biết gì.
Trước giờ cô chỉ lo ăn học, chẳng va chạm ngoài xã hội nên không biết cách kiếm tiền.
Lúc mạnh miệng tuyên bố với ba mẹ không cần họ nuôi bốn năm đại học là tại rơi vào đường cùng.
Ba mẹ bắt cô phải lựa chọn giữa tự lo học phí nếu muốn làm theo ý mình, hoặc tiếp tục nhận được sự bảo bọc với điều kiện phải theo Trúc Khanh vào nhạc viện.
Thụy Khanh đã lựa chọn học con đường riêng.
Tình cảm gia đình cứ thế rạn nứt.
Thật ra ba mẹ chưa bao giờ đặt Thụy Khanh trong lòng.
Lúc đầu cô cứ nghĩ ba mẹ lo lắng cho Trúc Khanh hơn vì em ấy yếu đuối hay bệnh, nhưng tình thương dành cho hai chị em vẫn đồng đều.
Sau này nhiều chuyện xảy ra khiến cô hiểu ba mẹ chẳng có tí cảm xúc nào với cô.
Có lẽ từ nhỏ nếp nhà đã hình thành.
Lúc đầu ba mẹ chỉ lo lắng cho em gái nhiều hơn một chút, sau đó lại thấy trời bất công khi không cho em cơ thể khỏe mạnh, nên hai người yêu thương em nhiều hơn.
Rồi dần dần thói quen được hình thành, ba mẹ dành mọi điều tốt đẹp cho em và quên mất họ còn một đứa con gái khác.
"Ê Khanh, hay là bồ dọn qua ở cùng bọn mình luôn đi.
Ba đứa ở phòng này là tuyệt vời." Ngọc Linh lại rủ rê.
"Mình cũng muốn ở cùng hai bồ nhưng sợ gia đình không cho phép."
"Mình thấy ba mẹ bồ có quan tâm bồ đâu.
Tình cảm nhà bồ lợt lạt còn hơn nước lã." Hải Băng nói thẳng.
"Mình cũng không biết sao nữa.
Dù gì cũng là nhà, mình phải trở về."
"Ừa, khi nào muốn ở với bọn mình thì sang.
Lúc nào bọn mình cũng rộng cổng đón bồ."
Ba đứa bày biện nấu ăn.
Ngọc Linh nấu giỏi nhất trong ba đứa.
Thụy Khanh tệ nhất vì trước giờ cô làm gì biết bếp núc là thế nào.
Mọi chuyện trong nhà đều có người giúp việc.
Đi học có xe hơi đưa đón.
Cô còn chẳng biết tỏi và hành tím bán thế nào.
Lần đầu tiên theo hai đứa đi chợ, cô mới học cách mua 100 gram hay nửa ký, nếu muốn ít hơn thì cứ lấy hai ba củ, người ta nhẩm giá tiền cho mình.
Và còn nhiều mẹo đi chợ khác, hai đứa đều tận tình chỉ dẫn cô.
Có điều nhìn bộ mặt ngáo đá của cô, bọn nó mỗi lần chỉ dẫn đều cười cợt, còn không phúc hậu bảo cô ngốc không chịu được.
Từ ngày qua phòng hai nhỏ này, cô còn học được cách nấu ăn.
Giờ cô có thể nấu được nồi cơm, biết cách kho thịt cá.
Cô nghĩ sau này nếu ở một mình, sẽ không bị đói chết nữa rồi.
Ba đứa bọn cô một đứa vo gạo, một đứa hâm lại thức ăn ba mẹ Hải Băng vừa gửi từ Đà Lạt lên, đứa còn lại bày chén ra bàn.
Nhà Ngọc Linh thỉnh thoảng cũng gửi rau củ quả.
Nói chung chơi với hai nhỏ này cô được ăn quà Đà Lạt mệt nghỉ.
Đôi lúc cô ước mình cũng sinh ra trong gia đình nông dân bình thường như nhà nhỏ Linh thì hay biết mấy.
Họ không giàu có nhưng lại quan tâm con cái hết lòng.
"Ăn đi Khanh.
Nghĩ gì đăm chiêu vậy bồ." Hải Băng gắp thức ăn bỏ vào chén cô.
"Cám ơn bồ! Rau củ nhà bà Linh ngon thật."
"Vậy thịt nai của nhà Băng không ngon hả Khanh?" Hải Băng giả vờ ghen tị vì Thụy Khanh chỉ khen rau củ nhà Ngọc Linh.
"Ngon mà! Thịt tươi, rau củ quả sạch, cái gì cũng ngon hết.
Mình khen thật lòng đó." Thụy Khanh thành thật.
Ngọc Linh nhìn cô cười: "Con quỷ Hải Băng