Vì có quá nhiều người phụ giúp nên ngày cưới diễn ra rất nhanh, mọi thứ đều rất thuận lợi.
Đến lúc chỉ còn hai người trong phòng tân hôn, Minh Hoàng vẫn chưa tin đó là sự thật.
Cảm giác được ôm vợ yêu trong tay thật hạnh phúc biết bao.
Vợ yêu của anh vẫn là một cô bé rụt rè.
Anh tự tay soạn quần áo, làm mọi thứ cho cô.
Lúc nằm bên cạnh cô rồi, tâm trạng treo cao của anh mới bình ổn.
Người con gái này khiến anh ngày đêm mơ tưởng lúc bọn anh kết hôn, anh sẽ như thế nào để yêu thương cô.
Cô mong manh như thiên sứ.
Cho dù mọi người đã tẩm bổ rất nhiều, nhưng cơ thể này vẫn chưa khôi phục lại được.
Da cô trắng xanh có thể thấy được những mạch máu nhỏ li ti bên dưới.
Bầu nhũ h0a của cô rất đẹp, như hai quả lê nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Eo của cô thon gầy, chỉ sợ chạm nhẹ một cái sẽ vỡ nát.
Anh cẩn thận hôn cô, như sợ cô sẽ tan biến.
Anh chuẩn bị màn dạo đầu thật cẩn thận, để cô gái của anh thôi sợ hãi.
Đến khi cô đã sẵn sàng, vậy mà anh vẫn luyến tiếc.
Dù bên dưới căng cứng khó chịu, anh vẫn chậm rải từ tốn.
Mãi cho đến khi thật sự ở bên trong cô, anh mới cảm thấy chân thật.
Cuối cùng hai đứa cũng thuộc về nhau.
Yêu cô bao nhiêu lần anh cũng cảm thấy không đủ.
Thụy Khanh cũng hòa nhập với anh, cũng vì anh mà nở rộ.
Nhưng rồi sau cuộc yêu, cô lại xa vắng mênh mông.
Cô khiến anh có chút mất mát khi không nắm bắt được tâm tư cô.
Sợ rằng một ngày nào đó cô lại rời xa anh.
Tuần trăng mật sớm qua mau, anh lại quay trở về quỹ đạo của công việc.
Nhưng ngày ngày đều tranh thủ về sớm với vợ yêu.
Những lúc không có anh, ông nội sẽ kéo Thụy Khanh chơi cờ, hoặc bà Hưng sẽ mang cô ra ngoài mua sắm.
Tiếc rằng cô vẫn mông lung khó đoán.
Mọi người bất an vì thấy Thụy Khanh buồn nhưng không biết làm cách nào thay đổi tâm trạng cô.
Mãi không giải quyết được vấn đề, đành kéo nhau đi gặp bác sĩ tâm lý.
Theo sự phân tích của bác sĩ, có lẽ quá trình trưởng thành của cô không vui vẻ.
Cô thường giấu kín mọi cảm xúc trong lòng.
Ba năm ở nơi rừng sâu đó, cô lại tiếp tục chôn chặt nỗi buồn khổ vào sâu trong tim.
Giờ nó đã tích tụ, trở thành tâm bệnh của cô.
Nếu không điều trị, về lâu dài cô sẽ tự phong bế chính mình.
Giờ phải làm sao cho cô chịu bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Bà Hưng nghe sự phân tích của bác sĩ, cảm thấy tội lỗi của mình nặng nhất.
Thế nên quỹ thời gian trong ngày của bà đều dành hết cho Thụy Khanh.
Minh Hoàng cũng gần như bỏ việc đưa cô đi chơi, mang cô đi thăm bạn bè, những người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Anh đưa cô ra Nha Trang gặp Ngọc Linh.
Thụy Khanh gặp lại bạn cũ vô cùng kích động.
Từ Ngọc Linh, cô mới biết được trong mấy năm qua Minh Hoàng đã phải vất vả thế nào để tìm cô.
Anh đến Nha Trang gặp Ngọc Linh, van cầu cô nói ra nơi ở của Thụy Khanh.
Ngọc Linh đúng là oan uổng khi bị anh nghi ngờ cố tình che giấu nơi Thụy Khanh đã đi.
"Bồ thật ác, bỏ đi ba năm, không thèm liên lạc mình và Hải Băng." Ngọc Linh trách móc.
"Mình xin lỗi! Lúc đó không nghĩ được gì, chỉ muốn được giải thoát.
Lẽ ra mình đã định quyên sinh.."
Vừa nói xong mấy lời này, Minh Hoàng đã ôm cô siết chặt bất chấp sự có mặt của Ngọc Linh.
Thụy Khanh ngượng đẩy anh ra.
"Đấy là chuyện quá khứ.
Khi ấy em có nghĩ quẩn.
May mắn ngày đó em đi ngang chùa, nghe sư cô giảng kinh nên em thay đổi suy nghĩ.
Anh đừng lo, em không dại dột nữa đâu." Thụy Khanh nhìn anh cam kết.
"Anh phải cảm ơn vị sư cô đó.
Hôm nào vợ dẫn anh đến ngồi chùa kia.
Anh muốn quyên tiền in sách kinh làm phước."
Thấy hai vợ chồng hạnh phúc, Ngọc Linh cũng vui cho Thụy Khanh: "Mình ghen tị với Khanh quá đi.
Anh Hoàng tìm bồ vất vả lắm, mai mốt bồ phải yêu thương anh ấy nhiều đó."
Thụy Khanh còn chưa trả lời thì đúng lúc này bé con của Ngọc Linh chạy đến.
Đây là đứa thứ hai của Ngọc Linh.
Nhìn bé gái khiến Thụy Khanh nhớ Vân Tú.
Cô thật sự thích trẻ con, mắt cô thèm thuồng nhìn con người ta khiến Minh Hoàng không nhịn được hôn vào má cô.
Ngọc Linh thấy thế lại trêu ghẹo:
"Hai người mau chóng sinh một đôi trai gái đi.
Con của hai người chắc chắn có thể chọc người ta ganh tị đó.
Mai mốt Hải Băng về đây, ba đứa mình sẽ ôn lại chuyện cũ.
Mấy năm qua mình và Hải Băng đã gửi không biết bao nhiêu thư vào hòm thư của bồ, vậy mà bồ chẳng trả lời gì."
"Nơi đó không có mạng lưới, xin lỗi bồ!" Thụy Khanh nhớ lại tình cảnh lúc đó, mặt có chút buồn rầu.
Minh Hoàng vội choàng vai, vỗ nhẹ an ủi vợ yêu.
"Bồ phải xin lỗi anh Hoàng ấy.
Trên đời mình chưa thấy người đàn ông nào si tình và yêu thương bồ như anh ấy.
Lúc bồ bỏ đi, ngày ngày anh Hoàng đều gọi điện cho mình và Hải Băng k hủng bố."
Ngọc Linh nhớ lại tình cảnh lúc đó, cô nhìn Thụy Khanh giả vờ ghen tị: "Ngày ngày anh ấy đều hỏi tụi mình có liên lạc với nhau không.
Anh ấy cứ nghi ngờ bọn mình giấu thông tin của bồ.
Mình chưa thấy người đàn ông nào sống tình cảm như anh Hoàng.
Lắm lúc mình ghen thị với Khanh luôn.
Anh Hoàng vừa thành đạt, vừa thương yêu bồ hơn mạng.
Đôi khi mình so sánh với chồng mình, rồi bọn mình giận nhau.
Cho nên từ giờ Khanh phải quý trọng tình cảm của anh Hoàng, đừng có bỏ đi nữa đó."
Mặt Thụy Khanh đỏ lên, quẫn bách úp mặt vào vai anh, khiến anh rất muốn hung hăng hôn cô ngay tại lúc này mà phải ráng kìm nén.
Vợ dễ thương như vậy, yêu bao nhiêu cũng không thỏa mãn.
Cô là điều quý giá nhất trong cuộc đời anh.
Có xa nhau rồi anh mới hiểu nếu mất đi Thụy Khanh, cuộc đời còn lại chẳng có ý nghĩa gì.
Ngọc Linh nói anh còn sang tận Canada, nơi Hải Băng định cư để tìm gặp, hỏi thăm về Thụy Khanh.
Phải nói là anh vô cùng dụng tâm với cô.
Lúc hai người ra khỏi nhà Ngọc Linh, Thụy Khanh vòng tay ôm anh, nước mắt rơi đầy áo anh.
"Em xin lỗi! Em đã khiến anh đau khổ mấy năm qua.
Sau này em sẽ yêu thương anh, cùng anh sống đến răng long đầu bạc."
Lần đầu tiên cô chịu nói ra cảm xúc của mình khiến anh vui vẻ.
Phải biết là từ lúc tìm được cô đến giờ, dù hai người đã kết làm một nhưng Thụy Khanh chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc với anh.
Thậm chí lúc anh yêu thương cô, Thụy Khanh dù đ ộng tình hùa theo cơn mê tình ái của anh, nhưng chưa bao giờ cam kết sẽ cùng anh trải qua trọn đời trọn kiếp.
Cô cứ xa vời nên anh mới cảm thấy không an toàn.
Anh đã đi gặp bác sĩ tâm lý rất nhiều lần.
Bác sĩ khuyên anh nên tạo cho cô một mối bận tâm, để cô ngừng suy nghĩ về quá khứ từng khiến cô thiếu cảm giác an toàn.
Phải làm sao để cô thôi dồn nén cảm xúc cá nhân.
Có lẽ tạo cho cô một mối bận tâm như tập trung vào con cái chẳng hạn, hoặc cho cô làm một công việc nào đó.
Minh Hoàng luyến tiếc, không muốn vợ yêu cực nên chẳng tạo công việc cho vợ yêu.
Chuyện tạo người có vẻ thiết thực hơn.
Thế là anh ra sức ép buộc vợ yêu, hy vọng vợ yêu sớm sinh cho anh đứa con gái xinh xắn giống vợ yêu.
Ông nội lại mong cháu trai đích tôn trước, để có thể yên tâm đi gặp bà nội.
Minh Hoàng đương nhiên không muốn chiều theo.
Anh nói ông còn sống rất thọ, nên có thể đủ thời gian đợi vợ anh sinh đứa cháu trai lần hai.
Hai người lớn một già một trẻ cứ đụng đến đề tài này là bất phân thắng bại, ngày ngày cãi nhau không có hồi kết.
Tiếc rằng bụng Thụy Khanh mãi không có dấu hiệu to lên.
Ông nội buồn bực trong khi Minh Hoàng bình chân như vại.
Anh cũng không cho ông nội tỏ thái độ buồn bực, sợ Thụy Khanh suy nghĩ.
Ông nội cũng không phải dạng người cố chấp bảo thủ.
Ông biết con cái là trời cho nên cũng không thúc ép, hay làm áp lực với Thụy Khanh.
Miễn là cháu dâu vui vẻ, chuyện gì ông nội cũng thỏa hiệp.
Ông còn rất tâm lý, bắt Minh Hoàng ở nhà nhiều hơn, dành thời gian cho cô.
Anh đương nhiên đồng ý yêu cầu của ông nội.
Anh thương cô hơn mọi thứ trên đời, chỉ hận không được ở bên cô cả ngày, nên lúc nào xử lý xong công việc đều nhanh chóng quay về bên cô.
* * *
Chiều nay ông nội bận dự tiệc mừng thọ của bạn.
Ông muốn anh dẫn vợ yêu ra ngoài chơi.
Anh cũng có chủ ý này, nên tranh thủ về nhà yêu thương vợ yêu một lúc, rồi tự tay thay quần áo đẹp