Cô bé hoá trang cũng không hề nghĩ tới chính mình còn có thể nhận được đãi ngộ như vậy, vốn dĩ gặp được minh tinh chính là chuyện vô cùng tùy duyên. Tuy rằng Viên Tinh Châu đã mở lời đáp ứng cô, nhưng bản thân Viên Tinh Châu đã bận bịu rất nhiều việc, lời nói kia rất có thể chỉ là thuận miệng thốt ra, một chuyên viên trang điểm nhỏ bé như cô nào dám tin là thật.
Bởi vậy đêm đó vừa kết thúc công việc, lúc Viên Tinh Châu gọi cho cô, cô hoàn toàn không ngờ đến là sẽ được đi gặp Diệp Hoài.
Viên Tinh Châu dừng xe ở cách đó không xa, cô bé đi theo vòng qua, bèn trông thấy Diệp Hoài đút hai tay trong túi quần, bộ dạng tẻ nhạt chán chường mà tựa người vào cửa xe.
Cô gái nhỏ thoáng sửng sốt, chờ phản ứng lại được, "oa" một tiếng liền bật khóc.
Viên Tinh Châu: "......"
Tuy rằng lúc ở trong nhóm, cậu cũng thường xuyên nhìn thấy cảnh fan nhà người ta nhìn thấy thần tượng kích động như vậy, nhưng tình cảnh này đặt trên người nhân viên công tác, cảm giác vẫn là có chút khác biệt.
"Cô đừng khóc mà......" Viên Tinh Châu hơi luống cuống tay chân, vội vã rút ra một nắm khăn giấy từ trên xe, đưa qua cho cô gái nhỏ, "Gặp được Diệp Hoài không tốt sao?"
"Huhu ——" cô gái nhỏ càng khóc dữ tợn, "Em gặp được rồi huhuhu em hạnh phúc quá......"
Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, "Hạnh phúc là chuyện tốt...... Không khóc nha, lại khóc nữa thì phí hết phấn son."
Cậu có thể nhìn ra cô gái đang vắt kiệt sức mà khống chế cảm xúc của chính mình, thế nhưng mãi một lúc mà không ổn định lại được. Viên Tinh Châu nâng tay lên, muốn an ủi cô một chút, lại không biết để tay ở chỗ nào thì thích hợp.
"Nghe Tinh Châu bảo cô là chuyên viên trang điểm?" Diệp Hoài nhìn về phía cô gái nhỏ, mở miệng hỏi, "Cô làm nghề này bao lâu rồi?"
"Ba, ba năm rồi ạ......" Cô gái nhỏ sụt sùi nói.
"Vậy thì rất lợi hại đó." Diệp Hoài nói, "Làm nghề này cũng rất vất vả."
"Vâng!" Cô bé nức nở nói, "...... Em ngay từ đầu, ngay từ đầu cũng chỉ có thể hóa trang cho diễn viên quần chúng, một ngày phải trang điểm cho 200 đầu người huhuhu, khi đó em đã nghĩ, đầu của những người này đều là tích cóp để được gặp anh....."
Diệp Hoài: "......"
Mặt Diệp Hoài thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng hiếm thấy khống chế được một chút, đổi thành kinh ngạc.
Viên Tinh Châu nhịn xuống nội tâm cười điên đảo, vội vàng cúi đầu giả vờ chơi game trên điện thoại.
"...... Huhu sau đó em lại bái được sư phụ, hiện tại theo vài bộ phim, vừa mới lên được chức chuyên viên trang điểm thứ chính*." Cô bé sụt sịt mũi nói, "Em em, em cảm ơn thầy Viên!"
*nguyên văn: 大助 (đại trợ), chuyên viên trang điểm cho các vai nam nữ chính số 2 và số 3.
Viên Tinh Châu không nín nổi nữa, phì cười.
Cô gái nhỏ ngẩn người, cũng ngây ngốc mà cười theo. Không khí ngược lại là nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Viên Tinh Châu lại cầm di động của cô gái nhỏ mà chụp cho hai người một tấm ảnh.
"Cảm ơn thầy Viên, có thể nhìn thấy thần tượng là em đã rất thỏa mãn rồi." Cô bé hồng con mắt, rốt cuộc gom đủ dũng khí, chủ động nói với Diệp Hoài: "Cố lên!"
"Ừm." Diệp Hoài gật đầu, "Nhớ vẽ cho Viên Tinh Châu nhiều khối cơ bụng vào."
Viên Tinh Châu: "......"
Cô gái nhỏ lại cười nắc nẻ, sau đó vui sướng mà chạy đi rồi.
Lần này đổi thành Viên Tinh Châu đen mặt, chở người về khách sạn.
Buổi tối, Viên Tinh Châu đi tắm, Diệp Hoài lại mặc áo ngủ của cậu, dựa vào đầu giường cậu chơi game, với tay là tới đống đồ ăn vặt Viên Tinh Châu mua về.
Lúc Ôn Đình gọi điện thoại tới, hắn đang điều khiển người tí hon trên máy chơi game đi nhặt nấm.
"Liên lạc cậu thật không dễ dàng." Ôn Đình ở đầu kia thở dài, "Thứ cậu dùng rốt cuộc chính là di động hay là cục gạch vậy hả? Thật sự không được thì để tôi kêu gọi vốn mua di động cho mà dùng nhé?"
"Tín hiệu không tốt." Diệp Hoài nói, "Có việc thì nói đi, tôi bận lắm."
Ôn Đình cách di động vẫn nghe ra tiếng nhạc nền trong game phát ra từ bên kia, tức khắc khô héo lời.
"Hôm nay công ty mở họp, trưởng phòng thương mại nói với tôi, có một vài thương hiệu ngỏ ý mời cậu làm đại ngôn, muốn hỏi trước xem ý tứ của cậu thế nào. Lúc đang họp tôi gọi cho cậu mấy cuộc cũng không thông, cho nên chưa hồi đáp." Ôn Đình trở lại chuyện chính, hỏi, "Cậu có yêu cầu gì với thương hiệu đại ngôn không?"
Diệp Hoài ở thời điểm trước khi nhóm nhạc tan rã đã nhận được đặc biệt nhiều lời mời quảng cáo.
Công ty khi đó tiếp nhận hợp đồng đại ngôn cho nhóm, có hắn hay không có hắn, giá cả có thể hơn kém gấp đôi. Nhưng điều khoản hợp đồng của Diệp Hoài khác hẳn với những người khác, hắn tham dự được một lần rồi về sau lại không muốn phối hợp, công ty cũng không có cách nào ép được hắn.
Người đại diện Cao Mai trái lại là thẹn quá hóa giận, bởi vì Diệp Hoài không chịu tiếp nhận quảng cáo cho một nhãn hiệu nào đó, nàng liền không cho phép hắn tham gia hoạt động của nhóm, cũng công bố là vì lý do cá nhân của chính hắn. Thực tập sinh thấp cổ bé họng, có quá nhiều yếu điểm để người đại diện bắt thóp, những người khác đều từng bị dạy dỗ như vậy, cuối cùng đều ngoan ngoãn cúi đầu thỏa hiệp.
Diệp Hoài từ trước đến nay không giống ai, lần này cũng không ngoại lệ, hắn yêu cầu đổi người đại diện.
"Cô là người đại diện của tôi, cầm tiền của tôi, nên vì tôi mà làm việc." Diệp Hoài lúc ấy ngồi ở trong văn phòng của tổng giám đốc, vắt chéo chân, vẻ mặt lạnh nhạt nói, "Cô có thể làm tốt thì làm, làm không tốt thì cứ thế mà đi."
Cao Mai đã bao giờ bị người đối chọi như vậy đâu, cho dù đã biết điều khoản hợp đồng của Diệp Hoài bất đồng với những người khác, cũng tức giận đến đỏ bừng mặt lên.
"Cậu cho rằng tất cả những thứ này là cậu tự mình có được?" Cao Mai cả giận, "Nếu không phải tôi dẫn dắt các cậu ra mắt, không phải tôi nâng các cậu lên, cho các cậu danh tiếng, cậu có thể có được ngày hôm nay?"
"Tôi ở đâu cũng có thể nổi tiếng, có cô hay không cũng như nhau." Diệp Hoài chắp tay lại, nói, "Ngược lại là các người, không có tôi, chính là một đám phế vật."
Đó là lần đầu tiên Cao Mai giận đến nổi bão đùng đùng, nhưng rồi lại bó tay bất lực, Ôn Đình sẵn không thích những thủ đoạn dạy dỗ thực tập sinh kia của Cao Mai, sau đó nghe nói đến vụ này bèn trộm hò reo thích thú ở trong lòng.
Khi đó gã cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ có ngày trở thành người đại diện của Diệp Hoài. Tuy vậy gã tự