Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

"Thể hiện hoàn mỹ! Chính là cái cảm giác này! Giữ nguyên nhé!"


trước sau

Đêm nay Viên Tinh Châu trằn trọc hồi lâu mới ngủ được.

Trong núi đêm lạnh, cậu và Diệp Hoài dùng chung giường chung chăn, hơi không chú ý là sẽ lăn đến cùng một chỗ.

Viên Tinh Châu vốn nghĩ rằng cùng lắm thì cứ ngắm nhìn cảnh sắc, thức trắng một đêm, nhưng mà mặt tường pha lê lãng mạn kể từ lúc đêm về lại trở nên dữ tợn, ngoài tường tiếng gió rít tiêu điều, bóng đen lay động, thật sự làm người rợn tóc gáy. Viên Tinh Châu quả thật bó tay, chỉ có thể từ bỏ thưởng ngoạn phong cảnh, nhắm mắt dưỡng thần.

May mắn thay Diệp Hoài đã hậm hà hậm hực mà ngủ rồi.

Bóng đêm mông lung, Viên Tinh Châu xoay đầu, trong bóng tối miêu tả đường nét mặt mày của người này, suy nghĩ một hồi lâu, lại có chút ảo não. Đêm nay rõ ràng là chính cậu làm mình làm mẩy, rồi lại chọc đến người khác không vui. Nhưng nếu bảo cậu giống như lúc trước đi dỗ Diệp Hoài, cậu lại cảm thấy rất khó.

- - Diệp Hoài đã quen giở thói kiêu ngạo kiểu đại thiếu gia này rồi, dục vọng chiếm hữu đối với người khác cũng cảm thấy đương nhiên. Nhưng chính cậu lại rất dễ dàng sa vào loại xoáy nước bá đạo này, tiện đà sinh ra ảo giác.

Câu kia Lý Ngộ nhắc nhở là đúng.

Viên Tinh Châu thầm nghĩ, Diệp Hoài bây giờ đang giận, ngày mai tất nhiên sẽ không che giấu, mình cứ nhân cơ hội thủ thỉ với dàn khách mời là vấn đề của chính mình. Tổ sản xuất chương trình vì nhiệt độ, nhất định sẽ không bỏ qua loại tình tiết móc nối này. Đến lúc đó chương trình được chiếu, các fan CP hẳn là có thể nhìn ra manh mối.

Cậu bất tri bất giác ngủ thiếp đi, đến lúc mở mắt ra lần nữa, bên ngoài chim hót từng hồi ngắt quãng, đã có nhân viên công tác bắc loa gọi mọi người ra ăn sáng.

Trên bàn trang điểm có một túi mỹ phẩm đã được mở ra, Diệp Hoài không thấy bóng dáng, Viên Tinh Châu liền vội vàng rời giường rửa mặt, tự mình trang điểm, sấy phồng tóc, thay quần áo đi xuống.

Bữa sáng là do tổ sản xuất chương trình thống nhất phụ trách, trứng gà dưa muối cùng cháo ngũ cốc chia phần. Viên Tinh Châu nhận lấy suất của mình, quay đầu lại đưa mắt nhìn, không thấy được Diệp Hoài, bèn trước tiên tìm Lý Di cùng ăn.

"Kết quả đã ra rồi sao?" Viên Tinh Châu hỏi, "Chính thức được quay là ai vậy ạ?"

"Ma Âm." Lý Di nói, "Hai cậu về quá sớm, đội của bọn họ tranh thủ cơ hội diễn lại một lần, Ma Âm hoàn toàn thả lỏng, trời ạ, quá tuyệt vời, tâm phục khẩu phục."

Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt, lại hỏi tình hình cụ thể và chi tiết, thế mới biết tối hôm qua sau khi hai người bọn họ rời đi, mấy đội kia xuất hiện tình trạng bằng phiếu. Chị gái xinh đẹp kia liền tranh thủ cơ hội, trước mặt mọi người diễn lại một đoạn. Chị có dáng người đẹp, vốn dĩ chính là phù hợp nhất với hình tượng nhân vật, nhưng ngặt nỗi trước đó lúc quay quá căng thẳng, bó tay bó chân, cho nên huề số phiếu với đội của Nguyên Trừng.

Lần này thấy mình có khả năng lấy được cơ hội quay phim, chị gái xinh đẹp liền nỗ lực hết mình.

"Đôi mắt sáng rỡ xinh đẹp, mặt mày ẩn tình, eo kia mông kia...... Chậc chậc," Lý Di liên tục lắc đầu, thở dài nói, "Chị đây là tuyệt đối chịu phục."

Viên Tinh Châu bị gợi lên lòng hiếu kỳ, nhưng vẫn an ủi nói: "Biểu hiện của chị cũng rất tuyệt mà, giọng đọc thoại đặc biệt ổn, so với em hồi mới bắt đầu đóng phim khá hơn nhiều. Về sau em lại từng ghi danh đi học phối âm, học ra tới cũng không tốt bằng chị."

Mọi người đều là tới cạnh tranh, Lý Di cho dù bội phục Ma Âm, nhưng nhất định trong lòng cũng sẽ mất mát.

Viên Tinh Châu chọn sở trường của chị mà khen, thành ý mười phần.

Lý Di cười nói: "Bớt khen chị, chị vẫn còn phải học. Kìa, chị gái xinh đẹp đã trở lại."

Viên Tinh Châu quay đầu, liền thấy Diệp Hoài và Ma Âm, Ngải Trì vừa nói vừa cười dọc theo sườn dốc đi lên. Ma Âm hôm nay mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, đang vén tóc, lời nói nhỏ nhẹ thong thả, bước đi chậm rãi.

Diệp Hoài thì lại mặc áo hoodie quần dài, dưới chân đi đôi giày thể thao, một tay đỡ lấy khuỷu tay Ma Âm, trông dáng dấp như một nam sinh tuấn tú, nhưng hành vi cử chỉ lại vô cùng giống quý ông lịch thiệp.

Viên Tinh Châu giương mắt liếc nhìn bên kia.

Tôn Giai thấy Lý Di ở đây, liền cũng bưng đĩa mò qua tới, chào hỏi Viên Tinh Châu.

Mấy người kia đã đi tới bên kia sô pha ngồi xuống tán gẫu, Viên Tinh Châu đành phải thu hồi tầm mắt, cúi đầu bóc trứng gà của mình.

"Áo hoodie kia," Tôn Giai đột nhiên nhìn về phía cậu, nói, "Tôi trông như là RHUDE."

Viên Tinh Châu dốt đặc cán mai về lĩnh vực thời thượng, lúc tham gia hoạt động đều sẽ bỏ tiền thuê quần áo tốt, thế nhưng ngày thường quần áo mình sở hữu lại phần nhiều là ZARA hoặc UNIQLO các thứ.

Trước đây từng có blogger thời thượng minh trào ám phúng*, nói có một vị minh tinh lúc không có tiền thì mặc đồ như trai quê, hiện tại nổi rồi, ăn bao nhiêu là tiền quảng cáo, thế nhưng cũng sẽ chỉ mặc hàng nhái, người như vậy quả thật đỡ cũng đỡ không nổi.

*minh trào ám phúng: ngoài sáng chế giễu, trong tối mỉa mai châm biếm, ý nói trong lời ngoài lời đều là trào phúng.

Viên Tinh Châu sau khi biết đối phương là đang nói chính mình, bèn thu hồi hết quần áo giá bình dân, sau đó cũng đi mua đồ của nhãn hiệu lớn, thế nhưng tiêu tiền vào quần áo càng lúc càng nhiều, tài nguyên và đánh giá về thời thượng lại không có chuyển biến gì tốt đẹp, cứ như thế hơn một năm sau, Viên Tinh Châu xót tiền chính mình lãng phí, một lần nữa bắt đầu mua lại các nhãn hiệu giá bình dân.

Mấy món đồ xa xỉ của Diệp Hoài, đó là trong một năm mua mua mua kia cậu tìm hiểu được, cũng coi như là mở mang kiến thức. Thế nhưng giới hạn trong một vài loại nhãn hiệu mà mọi người thường nhắc tới, Tôn Giai nói cái tên này, cậu ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

"Rhuigi Villaseñor, cậu không biết sao?" Tôn Giai nói, "Nhà thiết kế người Châu Á, áo thun và giày của anh ta đều hot kinh khủng, vốn dĩ là một thương hiệu đường phố, sau lại chuyển dần sang hàng xa xỉ, hai năm gần đây mới lên sàn diễn thời trang. Lúc tôi đi catwalk cho Dior từng gặp quản lý của vị này."

Viên Tinh Châu lúc này mới nhớ tới, Tôn Giai là một người mẫu.

"Quần áo này không phải cậu mua cho hắn à?" Tôn Giai cười cười, "Có điều phối đồ không tồi, quần Martin Margiela, điệu thấp* ổn trọng."

*điệu thấp (low-key): khiêm tốn, không quá khoa trương nổi bật, ở đây chỉ cách ăn mặc nên mình để nguyên văn.

Viên Tinh Châu: "......"

Nếu như thường lệ, Viên Tinh Châu lúc này nên đón ý nói hùa đôi câu, sau đó hỏi Tôn Giai thêm về nhãn hiệu quần áo, tiếp đó nhường sân khấu cho gã dạy, nghe gã đĩnh đạc giảng giải, thỏa mãn lòng ham muốn thể hiện của gã.

Cơ mà Tôn Giai như vậy lại khiến cho cậu cực kỳ không thoải mái, Viên Tinh Châu "à" một tiếng, nói cho có lệ, "Diệp Hoài luôn biết cách ăn mặc, cảm ơn khích lệ."

Tôn Giai: "......"

Sau khi Diệp Hoài trở về, mọi người tề tịu đông đủ. Tổ sản xuất chương trình chờ mọi người ăn cơm, rốt cuộc phát xuống nhiệm vụ, lại là chia thành hai đội, một đội đi lên núi lao động, giúp dân bản xứ tẽ ngô. Một đội khác ở lại chuẩn bị cơm trưa, đồng thời bố trí cảnh tượng cho ghi hình buổi chiều. Bốn giờ, mọi người chính thức bắt đầu diễn tập.

Khách mời năm đội rút thăm quyết định xem ai ở lại, Diệp Hoài được mọi người đề cử ở lại nấu cơm, Viên Tinh Châu cũng đồng thời trở thành người ở nhà.

Tuy vậy khách mời cố định rút thăm, cuối cùng đi đồng ruộng lại là hai đội của Lý Di và Doãn Phi.

Ngày mùa thu trời cao trong xanh không khí thoáng đãng, tia cực tím từ ánh mặt trời cũng đặc biệt mãnh liệt, các khách mời nam được ở nhà đều lộ ra vẻ mặt che giấu niềm vui tai qua nạn khỏi.

Viên Tinh Châu do dự một chút, chủ động nói: "Đạo diễn, tôi muốn đổi với Doãn Phi."

Mọi người đều kinh ngạc mà nhìn cậu.

Doãn Phi cũng ngẩn người: "Anh ngốc à! Ở nhà tốt bao nhiêu."

"Người trong nhà nhiều, anh cũng không giúp được việc gì." Viên Tinh Châu mỉm cười, thấy mọi người đều nhìn mình, lại nói, "Hơn nữa quê nhà anh ở nông thôn, làm mấy việc này thuần thục hơn so với tụi em nhiều."

Cậu nói xong đành phải phân trần, đi qua thay Doãn Phi cõng giỏ tre lên.

Biểu cảm của các vị khách mời đều cực kỳ vi diệu, quay ra nhìn nhau. Doãn Phi do do dự đự, không biết có nên đáp ứng hay không.

"Tôi cũng đổi với Lý Di đi." Đàm Ngôn Kha cũng đi ra, cười nói, "Loại công việc tốn sức này sao mà có thể để cho con gái làm chứ? Giao cho mấy người tụi tôi là được rồi."

Gã vừa ra mặt, Doãn Phi tức khắc thở phào nhẹ nhõm, Lý Di lưỡng lự một chút, cũng vui vẻ đáp ứng rồi. Vì thế bốn người ai nấy cõng giỏ tre lên núi, để lại Diệp Hoài cùng với ba nữ hai nam nấu cơm.

"Diệp Hoài nấu ăn rất giỏi." Trên đường, Đàm Ngôn Kha chủ động đi đến bên cạnh Viên Tinh Châu, cười hỏi, "Anh ta ở nước ngoài học cái gì? Sẽ không phải là học nấu ăn đi?"

Tôn Giai ở một bên ngo ngoe rục rịch, muốn đi lên trước, bất đắc dĩ đường núi chật hẹp, Đàm Ngôn Kha đã chặn hết khoảng trống.

"Không có," Viên Tinh Châu cúi đầu nhìn đường, "Anh ấy học thiết kế."

Đàm Ngôn Kha tươi cười: "Chả trách sao, Nguyên Trừng nói Diệp Hoài là thiên tài bị sự nghiệp idol làm cho chậm trễ."

Viên Tinh Châu không thích Tôn Giai, nhưng càng không muốn tiếp xúc Đàm Ngôn Kha, thế nhưng camera đi theo đang ở ngay phía trước chĩa ống kính vào mặt, cậu chỉ có thể chịu đựng, hy vọng nhanh chóng đến nơi để làm việc làm việc.

Đàm Ngôn Kha thấy cậu không mở miệng, rồi lại chủ động nói: "Thời điểm phát sóng trực tiếp chương trình kia, thật ra là tôi và Nguyên Trừng vừa mới bắt đầu hẹn hò...... Thế nhưng chiếu xong liền đứt, lại trở về làm bạn. Bây giờ nghĩ lại, chốc nữa tôi phải đăng bài cho cư dân mạng một lời xin lỗi."

Viên Tinh Châu: "......"

"Lần này tham gia chương trình, coi như là còn có tâm tư riêng." Đàm Ngôn Kha lại nói, "Thuận tiện tôi cũng tranh thủ cơ hội ghi hình một chút, xem chính mình về sau có thể ra mắt trong giới nghệ sĩ được hay không. Đương nhiên có thể gặp được một nửa kia thích hợp thì càng tốt, nhưng mấy người kia đều là trai thẳng, tôi quả thật quá xấu hổ."

Viên Tinh Châu quả thật khóc không ra nước mắt, chuyện phát sóng trực tiếp là Diệp Hoài dùng để mắng Nguyên Trừng, Đàm Ngôn Kha lại chạy tới tìm mình giải thích, quả thật làm người hít thở không thông, chẳng lẽ còn muốn mình nói một câu "không sao đâu" nữa à?

Nhưng mà cậu nghe được một câu cuối cùng, mới phát người hiện xấu hổ nhất chính là Tôn Giai.

Tôn Giai tham gia chương trình chính

là ghép đôi CP với khách mời nữ, nhưng Viên Tinh Châu cũng lờ mờ nhận ra được, Tôn Giai cũng không "thẳng" đến như vậy.

Gay giả vờ thẳng, trời giáng thiên lôi. Đàm Ngôn Kha thoạt nhìn bề ngoài mày rậm mắt to ngay thẳng, nhưng thật ra bất động thanh sắc mà châm biếm Tôn Giai.

Viên Tinh Châu nhịn không được quay đầu, lại thấy Đàm Ngôn Kha cười cười, nhướng mày về phía cậu.

Quả nhiên, mãi cho đến khi mọi người đến địa điểm bắt đầu làm việc, Tôn Giai cũng chưa đi qua tìm Viên Tinh Châu một lần nào.

Chỉ là nhiệm vụ này so với Viên Tinh Châu tưởng tượng còn nặng nhọc hơn rất nhiều, mọi người phân ra mỗi người một mảnh bắt đầu làm việc. Viên Tinh Châu ban đầu còn rất cẩn thận, không cho lá ngô bén nhọn quẹt đến làn da, nhưng mặt trời càng lúc càng lên cao, áo len của cậu cũng càng lúc càng nóng, Viên Tinh Châu không thể không xắn tay áo lên. Lao động như vậy không lâu sau, trên cánh tay đã để lại ba bốn vết xước.

Cậu thở dài, trong lòng suy nghĩ may mắn thay mình không phải là cơ địa dễ bị sẹo, bằng không thế này thì sốt ruột chết mất.

Tổ sản xuất chương trình cũng quá không phải người, kể cả bố trí nhiệm vụ, cũng nên phát cho người ta một chút quần áo mũ nón, kết quả thì hay rồi, để thấy được mặt xấu của minh tinh, thật sự là như thế nào tàn nhẫn thì cứ như thế đó.

May là Lý Di và Doãn Phi được thay đi, bằng không mấy cô gái mà đến đây làm, trên vai cõng sọt, trên mặt lại bị trầy xước, chẳng phải là muốn khóc ngất.

Cậu nghĩ ngợi ở trong lòng, đi về phía trước hơi nhanh một chút, vừa thoáng lơ đãng, liền cảm thấy nhoi nhói ở bên gáy.

"Cẩn thận một chút." Đàm Ngôn Kha bỗng nhiên xuất hiện, kéo ra giúp cậu một phiến lá chắn ngang.

Viên Tinh Châu sững người, ngoảnh ra sau nhìn.

"Tôi sắp làm xong một nửa, giỏi chưa?" Đàm Ngôn Kha cười nói, "Đi vào nhìn xem mấy người các anh có cần chi viện gì hay không. Anh cẩn thận một chút."

Viên Tinh Châu trông thấy gã cũng xắn tay áo, trên cánh tay có vài đường vết tích nông không rõ rệt, không khỏi mỉm cười: "Tôi đã làm được hơn một nửa, cậu đi giúp bên Tôn Giai đi."

"Giúp ai cũng vậy thôi. Tôi bên trái anh bên phải. Xong việc rồi sẽ giúp hai người bọn họ." Đàm Ngôn Kha xuống tay lưu loát bẻ hai cái răng rắc, đi lùi, lại liếc nhìn Viên Tinh Châu một cái, "Anh giống như rất ít đi ra ngoài xã giao."

Viên Tinh Châu nhìn gã đầy nghi hoặc, sau đó gật đầu: "Bạn bè tôi......" Cậu vốn định nói bạn bè tôi không nhiều lắm, không có gì để xã giao, thế nhưng ngay sau đó nghĩ tới dáng vẻ dễ gần xởi lởi này của Đàm Ngôn Kha, lại sửa miệng, "Bạn bè tôi đều liên lạc qua di động, thi thoảng gặp mặt cũng là ở nhà."

"Có thể nhìn ra được, anh không thích náo nhiệt." Đàm Ngôn Kha nói, "Quê quán của anh là ở chỗ nào?"

Viên Tinh Châu nói: "Vân thị."

"Nơi đó à, tôi biết." Đàm Ngôn Kha thoáng sửng sốt, nói, "Mợ tôi chính là ở đó, tôi hồi nhỏ còn đến đó chơi, ngồi cái loại thuyền nhỏ chạy bằng điện, kết quả từ trên thuyền té lật nhào."

Gia đình họ Đàm cũng là gia đình lớn sự nghiệp lớn, Viên Tinh Châu không nghĩ tới mợ của vị này thế mà lại là đồng hương.

"Nhưng mà phải công nhận, người bên nhà mợ tôi đều trông đặc biệt đẹp." Đàm Ngôn Kha nói tên một thôn.

Lần này đổi thành Viên Tinh Châu ngây ngẩn cả người.

"Quá trùng hợp." Viên Tinh Châu nhịn không được mà nói, "Chỉ cách thôn của chúng tôi một con đường cái."

"Vãi chưởng! Không phải chứ!" Đàm Ngôn Kha kinh ngạc nói, "Hồi nhỏ tôi đến quê mợ chơi, còn từng chạy ngang qua đường cái tới khu đối diện gây lộn, hai ta có khi nào đã từng đánh nhau không?"

"Hẳn là không đâu." Viên Tinh Châu cười nói, "Tôi ở với bà nội, từ nhỏ đã không hề bước chân ra cửa, trước giờ chưa từng đánh nhau."

Đàm Ngôn Kha "à" một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ thất vọng.

Viên Tinh Châu trong lòng lại cảm thấy thân thiết hơn nhiều, đối với hắn cũng không còn bài xích giống như lúc ban đầu nữa.

"Làm nhanh một chút." Viên Tinh Châu thúc giục, "Sớm một chút làm xong rồi trở về nghỉ ngơi."

"Vậy anh thay áo đi." Đàm Ngôn Kha lại đi ra ngoài, ít lâu sau cầm một chiếc áo chống nắng trong suốt lại đây, "Da thịt anh non mịn thế này, quẹt một cái chính là một vết trầy, nhỡ đâu lúc sau có đại ngôn chẳng phải là sẽ bị người đại diện mắng chết."

Gã nói xong thấy Viên Tinh Châu muốn từ chối, lại nhỏ giọng nói: "Mặc vào làm việc cũng nhanh hơn, anh chưa thấy họ Tôn, ở kia rề rà câu giờ đâu......"

Viên Tinh Châu: "......"

Đàm Ngôn Kha tuy rằng sức lực lớn, nhưng độ thuần thục xét cho cùng không bằng cậu. Mà làn da của đối phương cũng đích thực dày hơn một chút. Viên Tinh Châu thoáng đắn đo, lúc này mới thay đi áo len.

Lúc đám người làm xong xuống núi đã là gần 1 giờ rưỡi. Một mình Viên Tinh Châu làm một phần ba lượng công việc, gần như mệt đến rã rời. Đàm Ngôn Kha cũng bị lăn lộn quá sức, nửa giai đoạn sau gần như toàn bộ số bắp đều là gã vác ra ngoài.

May mắn là bọn họ làm xong việc, buổi chiều không cần phải làm gì hết.

Tôn Giai lại cùng Ngải Trì bàn tán sôi nổi nhãn hiệu quần áo gì đó, Viên Tinh Châu và Đàm Ngôn Kha liếc nhìn nhau, vô cùng cạn lời mà đi ở phía trước.

Đến lúc trở lại nơi ở, những người trong đội còn lại cũng đã ăn xong rồi.

Viên Tinh Châu thật sự khó chịu đựng nổi mùi mồ hôi đầy người, lấp cái bụng đói rồi vội vàng về tới phòng.

Diệp Hoài đang ở trên giường xem kịch bản, thấy cậu tiến vào, vẻ mặt kỳ quái mà nhìn thoáng qua, theo đó hừ một tiếng, lại ngoảnh mặt đi.

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu nhịn xuống xúc động muốn nói lời xin lỗi giảng hòa, cũng làm như không để ý đến hắn, bản thân lo đi tắm rửa, sau đó thay đồ ngủ, nằm trên giường nghỉ trưa.

Ngủ một giấc dậy, Diệp Hoài quả nhiên đã đi ra ngoài.

Cách thời gian diễn tập không xa, Viên Tinh Châu lấy từ trong túi đồ ra kịch bản chính mình đã đánh dấu cẩn thận, nghĩ một hồi, thay một bộ áo hoodie và quần thể thao, sau đó đi thẳng đến tòa nhà ghi hình.

Tòa A gồm hai tầng, ban đầu vốn là nhà hàng khách sạn, hiện tại sau khi được mọi người bố trí tỉ mỉ, bất thình lình có cảm giác xa hoa. Chỉ là trên bàn đều trống rỗng, tạm thời không để đồ ăn.

Mọi người ở kia bận tới bận lui, làm những điều chỉnh nho nhỏ cuối cùng.

Bốn giờ, Viên Tinh Châu thấy Ma Âm mặc một chiếc váy màu đen cùng đồng đội Phan Vân Hải đã đi tới. Đi theo ở đằng sau chính là Diệp Hoài, thế nhưng trên người Diệp Hoài cũng đã đổi thành cardigan gài cúc màu kem nhạt và quần kaki cùng bộ.

"Trọn bộ Brunello*," Tôn Giai chặc lưỡi nói, "Có tiền chính là ghê gớm."

*Brunello Cucinelli, tôi tra được thì giá tầm ~1 vạn tệ (33tr) trở lên...

Viên Tinh Châu liếc nhìn áo hoodie trên người chính mình, đột nhiên có chút hối hận.

Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, đạo diễn đoạn phim ngắn đã tới, đang hướng dẫn mọi người đứng vào vị trí của mình, diễn tập trước một lần để làm quen lấy cảm giác.

Lý Di cùng bọn họ đều thành vai phụ, rải rác ở khắp nơi làm thực khách.

Viên Tinh Châu cũng điều chỉnh trạng thái, ngồi xuống mặt đối mặt với Diệp Hoài ở bên cạnh khu phòng ăn.

"Lời thoại anh học thuộc đến đâu rồi?" Viên Tinh Châu lần này chẳng thể không nói chuyện với Diệp Hoài, đành phải chủ động mở lời, "Lát nữa đừng căng thẳng, cứ đọc ra là được, hậu kỳ sẽ có người khác phối âm."

"Hỏi tôi cái này làm gì?" Diệp Hoài lại mặt không cảm xúc mà dựa người ra sau, "Liên quan gì đến em?"

"...... Anh nói đi?" Viên Tinh Châu quả thật cạn lời, "...... Anh cùng em đóng vai diễn phối hợp, anh nói xem có liên quan đến em không?"

"Không vừa ý?" Diệp Hoài nói, "Muốn đổi người cứ việc nói thẳng."

Viên Tinh Châu ngớ người: "Em nói không vừa ý lúc nào?"

"Chính em cảm thấy thế đấy thôi?" Diệp Hoài quay mặt đi, tỏ vẻ trào phúng nói, "Buổi sáng không phải chơi rất vui sao, lời thoại cũng không muốn cùng nhau tập. Bây giờ sắp quay rồi lại hỏi tôi học hay chưa, không học thì làm sao? Đổi người à?"

"Em buổi sáng là đi ra ngoài làm việc, cũng không phải đi ra ngoài chơi." Viên Tinh Châu mệt chết mệt sống, vừa nghe thấy thế nhịn không được cũng bực mình, "Anh muốn cùng tập lời thoại thì cứ nói, có chuyện gì trực tiếp hỏi không được sao?"

"Hỏi cái gì?" Diệp Hoài tức đến bật cười, nhìn cậu chằm chằm mà chất vấn, "Hỏi em vì sao cùng người khác ăn cơm? Vì sao cùng người khác ghép đội? Hay là hỏi em vì sao trở về mặc quần áo của người khác?!"

Viên Tinh Châu: "......"

"Tôi tới đây là để bồi em!" Diệp Hoài lại càng nói càng tức, cả giận nói, "Kết quả em ném tôi sang một bên? Chơi vui lắm à?"

Âm lượng của hắn quá lớn, Viên Tinh Châu bị quát đến sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới hai người còn đang chờ ghi hình.

Cậu hoảng hốt mà quay đầu, lại thấy tất cả mọi người bày ra vẻ mặt sùng bái mà nhìn bọn họ.

"Quá xuất sắc!" Mọi người trợn mắt há hốc mồm, thấy Viên Tinh Châu quay đầu lại nhìn, sôi nổi vỗ tay lên, "Quá xuất sắc! Hai cậu thật quá đỉnh, nhập vai trong một giây, diễn y như thật vậy!"

Viên Tinh Châu: "......"

"Rất tốt rất tốt." Đạo diễn giơ ngón tay cái với hai người, công nhận, "Thể hiện hoàn mỹ! Chính là cái cảm giác này! Giữ nguyên nhé!"

Tổ quay phim nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, tổ phụ trách ánh đèn, đạo cụ cũng đều vào chỗ, tất cả nhân viên một lần nữa trở lại vị trí của chính mình.

"Nào!" Đạo diễn hưng phấn mà vỗ tay, hô về phía hai người, "Lại cãi nhau một lần nữa, action!"

==========================================================


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện