Viên Tinh Châu quả thật chết lặng. Hai người bọn họ chỗ nào là đang diễn, rõ ràng là cãi nhau thật có được không? Thế nhưng hiện tại đã bắt đầu quay, tất cả mọi người đang chờ.
Viên Tinh Châu đành phải ngồi trở lại, nói với Diệp Hoài: "Anh...... tiếp tục."
Diệp Hoài cũng đã xả xong cơn giận, ngậm miệng không nói nữa.
Viên Tinh Châu: "......"
Camera tiến lại gần, cách đó không xa nhân viên công tác giơ tấm phản quang.
Viên Tinh Châu từ trước đến nay vẫn luôn tôn trọng phim trường ngang với sân khấu, Diệp Hoài làm việc tùy tính, cậu lại không muốn như vậy. Do vậy sau khi thấy Diệp Hoài không có lời nào để nói, Viên Tinh Châu bèn tiện thể đọc lên lời thoại.
"Người muốn nói những lời này là tôi đi!" Viên Tinh Châu nói, "Tôi đợi anh lâu như vậy! Cố ý thuê phòng giường lớn, buổi tối tắm rửa sạch sẽ chờ! Sau đó thì sao?"
Diệp Hoài trợn trừng mắt.
"Anh chả thèm nói gì hết! Y vừa kêu một tiếng anh liền đi ra ngoài, anh là con chó của y sao! Kêu phát là tới!" Viên Tinh Châu bùng nổ cảm xúc, giận dữ hỏi, "Tôi con mẹ nó tính là gì?"
Đôi tình lữ trong kịch bản đi hưởng tuần trăng mật, không khéo gặp phải "bạch nguyệt quang" máu cún, Diệp Hoài và bạch nguyệt quang ở chung với nhau một đêm, Viên Tinh Châu ghen tức làm ầm ĩ, tiện đà thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Viên Tinh Châu ngực phập phồng bất định, hốc mắt đỏ lên, "Tôi có phải là ở trong lòng anh một chút cũng không quan trọng! Anh vốn dĩ chưa bao giờ yêu tôi!"
"Không......" Diệp Hoài dừng một chút, sắc mặt ấy vậy mà hơi luống cuống, "Em đừng khóc......"
Viên Tinh Châu: "??"
Trong kịch bản, Diệp Hoài đáng lẽ phải ghét bỏ hỏi cậu đã đủ hay chưa. Nhưng trông vẻ mặt Diệp Hoài sốt sắng, Viên Tinh Châu tức khắc hiểu rõ người này còn chưa nhận thức được tình hình.
Viên Tinh Châu: "......"
May mắn là Viên Tinh Châu lúc đi đóng phim đã gặp qua loại tình huống này, diễn viên chính không có mặt, cậu bèn diễn cảnh phối hợp với không khí. Hồi sau diễn viên chính diễn một nửa còn lại, cắt nối biên tập nhét thêm người vào.
"Tôi nỗ lực như vậy cơ bản là vô dụng! Vô dụng!" Viên Tinh Châu dứt khoát tự mình diễn phần của mình, nước mắt lăn ra, sau đó tỉnh ngộ đứng dậy, chỉ vào Diệp Hoài nói, "Anh đi! Đi khỏi đây! Tôi về sau không muốn thấy anh thêm một lần nào nữa!"
Nói vừa dứt lời, lập tức giơ lên chiếc hộp vòng cổ không tồn tại ở trên bàn, phẫn nộ ném ra ngoài cửa sổ.
"Cắt!" Đạo diễn nói.
Diệp Hoài giật mình một cái.
Viên Tinh Châu đã đổi về gương mặt tươi cười, khom lưng nói lời cảm ơn nhân viên công tác, ra hiệu cho Diệp Hoài có thể thả lỏng, sau đó chạy tới đằng sau màn hình theo dõi.
"Thế nào ạ, đạo diễn?" Viên Tinh Châu hỏi.
"Cũng được, lúc cậu ném đồ đổi thành góc độ này." Đạo diễn đứng dậy, đi đến chỗ cậu vừa đứng, khoa tay múa chân minh họa, "Ném về phía cái bàn, sau đó vòng cổ bắn ngược ra ngoài, bắn tới Tiểu Phan bên kia. Sau đó Tiểu Phan nhảy dựng lên......"
Viên Tinh Châu liếc nhìn, đoán đạo diễn đại khái là sợ thật sự làm vỡ mặt kính pha lê, cho nên đổi thành cái bàn, vội vàng gật đầu.
Diệp Hoài cũng lại đây nghe đạo diễn nói chuyện.
Đạo diễn gật đầu hài lòng, lại đi xem đoạn băng chiếu lại, "Nào, chúng ta quay lại một lần."
Viên Tinh Châu bèn lập tức trở về, một lần nữa muốn nói lại thôi mà nhìn chằm chằm Diệp Hoài.
May là lần này Diệp Hoài biết đọc lời thoại.
"Ngày hôm qua đi đâu vậy?" Viên Tinh Châu hỏi, "Cất công tới đây hưởng tuần trăng mật, cả một đêm cũng chưa nhìn thấy người, chắc không phải là bị hồ ly tinh bắt đi rồi đấy chứ?"
"Em," Diệp Hoài ngắc ngứ một chút, "Em có bệnh à?"
Viên Tinh Châu nói: "Người muốn nói những lời này là tôi đi! Tôi đợi anh lâu như vậy! Cố ý thuê phòng giường lớn, buổi tối tắm rửa sạch sẽ chờ! Sau đó thì sao?"
Cậu tích góp cảm xúc, đang muốn bùng nổ, lại thấy Diệp Hoài giật giật miệng, sau đó mặt đỏ bừng lên đầy khả nghi......
Viên Tinh Châu: "......"
Diệp Hoài: "......"
Kế tiếp là Viên Tinh Châu bùng nổ cảm xúc, thế nhưng khuôn mặt Diệp Hoài ửng đỏ, đôi mắt chuyển tới chuyển lui tỏ vẻ vô tội, ngọn lửa giận dâng trào cậu dày công ấp ủ tức khắc giống như bị người phun chất dập tắt.
Viên Tinh Châu quả thật khóc không ra nước mắt.
"Thật xin lỗi, xin lỗi mọi người." Viên Tinh Châu bất đắc dĩ đỡ trán, xoay người, chủ động khom lưng xin lỗi đạo diễn, "Đạo diễn, lại một lần nữa đi."
May thay, lần thứ tư rốt cuộc đạt yêu cầu.
Kỹ thuật diễn của Viên Tinh Châu tuy rằng đọ không lại diễn viên gạo cội xuất thân chính quy, tuy nhiên so với vài vị khách mời ở đây thì lại dư dả.
Cậu phụ trách bùng nổ cảm xúc, chỉ cần Diệp Hoài không cười giữa chừng, cơ bản không thành vấn đề.
"Tiểu Diệp rất có tiền đồ." Đạo diễn lại đối với Diệp Hoài khen không ngớt miệng.
Viên Tinh Châu quay đầu lại nhìn Diệp Hoài, cũng không thể không tán đồng, khuôn mặt Diệp Hoài không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn tràn ngập cảm giác có tâm sự.
Có đôi khi hắn chỉ ngẩn ngơ nhìn một chỗ, người khác cũng sẽ nhịn không được khám phá xem nội tâm của hắn đang suy nghĩ cái gì. Biểu hiện như vậy, có thể diễn giải là vì buồn thương, cũng có thể biến thành thâm tình, tóm lại có muôn vạn khả năng.
Điểm này thật sự được coi như một loại thiên phú, người bình thường ước ao không được.
Viên Tinh Châu lại nghĩ tới cái hồi mình đóng 《 Mê Thành 》, vị đạo diễn kia cũng luôn miệng hỏi thăm chuyện Diệp Hoài.
"Anh mới nãy đang nghĩ gì vậy?" Nam chính nữ chính bắt đầu quay cảnh "sắc dụ" (dụ hoặc bằng nhan sắc), những người khác đều nhàn rỗi, gỡ bỏ hóa trang rồi mỗi người tự tìm một chỗ chơi di động.
Diệp Hoài ngồi ở trên một cái ghế dài, Viên Tinh Châu bèn đi qua ngồi, ra vẻ thoải mái mà tìm một lời mở đầu, "Thấy anh đột nhiên ngây người, em còn tưởng rằng chính mình đọc sai lời thoại rồi."
Diệp Hoài ngoảnh đầu đi không thèm để ý tới cậu, hiển nhiên là vẫn đang giận dỗi.
Doãn Phi và Đàm Ngôn Kha ngẩng đầu nhìn quanh quẩn về phía bên này.
Viên Tinh Châu đành phải lặng lẽ dịch qua bên cạnh một chút, lấy khuỷu tay đụng đụng Diệp Hoài: "Anh nói anh tới đây là vì bồi em, có ý gì? Thật hay giả?"
"Giả." Diệp Hoài tức giận nói, "Không có một xu bạc nào liên quan tới em."
"À, thế thì tốt rồi." Viên Tinh Châu nói, "Anh diễn thật tốt, y như thật ấy."
Diệp Hoài: "......"
Mấy câu nói kia của Diệp Hoài vừa nghe liền biết không phải giả.
Viên Tinh Châu ban nãy suy nghĩ một chút, bèn đoán rất có khả năng là Ôn Đình nói giúp cho mình. Tuy rằng tham gia show truyền hình, đối với Diệp Hoài mà nói có rất nhiều chỗ tốt, người này tính tình kỳ quái, lại vị kỷ mười phần, chưa chắc sẽ nghe lời khuyên bảo của Ôn Đình. Bởi vậy Ôn Đình rất có thể đã đẩy sự tình lên đầu mình, cũng giải thích nếu hắn không tới, thì mình sẽ rất thảm.
Viên Tinh Châu nhớ tới một màn ban sáng Diệp Hoài ga-lăng đỡ Ma Âm, nhịn không được thở dài. Cậu thầm nghĩ thực ra người này trong xương cốt được giáo dục rất tốt, vừa nhẹ dạ, vừa thiện lương, chỉ là thoạt nhìn trông giống một con nhím mà thôi.
Mà có thể làm cho hắn tức giận như vậy, còn đề ra ba câu hỏi liên tiếp, thật sự là chính mình có đôi chỗ làm không được thỏa đáng.
"Em không phải là cố ý không chung đội với anh." Viên Tinh Châu giải thích, "Công việc làm ruộng tương đối vất vả, em chỉ đi thay cho con gái mà thôi. Quần áo là Đàm Ngôn Kha cho em, nhưng em không biết là của cậu ta, lúc lên núi cũng không thấy cậu ta mặc......"
"Trợ lý của hắn đưa lên cho hắn." Diệp Hoài ngắt lời, "Hắn cho em em liền mặc? Tôi đây thì sao? Áo của tôi cắn người à?"
Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt: "Áo của anh? Ở đâu?"
Diệp Hoài lại tức xì khói mà không buồn nói.
Viên Tinh Châu đoán được khả năng nào đó, trong đầu "ong" một tiếng, tức khắc kinh ngạc không thôi.
Diệp Hoài hiển nhiên quá lười để nói, Viên Tinh Châu tròn mắt sửng sốt nhìn hắn trong chốc lát, thấy hắn không kể, lúc này mới nhớ ra mà đi tìm nhân viên công tác ngày hôm nay.
Nhưng mà nhân viên của tổ sản xuất chương trình quá nhiều, đều mặc áo khoác gió tương tự nhau, cơ bản là không phân biệt nổi ai chính là người lên núi ngày hôm nay. Vì thế Viên Tinh Châu lại một đường lao như bay trở về, tìm Đàm Ngôn Kha, hỏi trợ lý của gã.
"Hoài ca à, đúng vậy, chúng tôi cùng nhau đi." Người trợ lý nói, "Tôi đưa cả cho Ngưu ca!"
"Ngưu ca?" Viên Tinh Châu rốt cuộc hỏi ra manh mối, lại chạy đến tổ sản xuất chương trình hỏi, "Ngưu ca có ở đây không? Vị nào là Ngưu ca?"
Cũng may, một vị to con ở trong góc lên tiếng.
Hóa ra lúc Diệp Hoài đi lên đưa quần áo, vừa đến nơi đã bị người thúc giục trở về nấu cơm, vì thế hắn nhờ người trợ lý chuyển giao cho Viên Tinh Châu. Người trợ lý không tìm được khách mời, bèn cầm quần áo đưa cho đạo diễn quay phim, cũng thuyết minh quần áo là của hai người Đàm Ngôn Kha và Viên Tinh Châu.
Sau đó, Đàm Ngôn Kha xuất hiện lấy đi áo chống nắng, nói là cho Viên Tinh Châu, Ngưu ca bèn cho rằng Viên Tinh Châu đã cầm đi. Sau khi làm xong nhiệm vụ gã đem trả cái áo còn lại cho Đàm Ngôn Kha, Đàm Ngôn Kha lại nói không biết cái này.
"Đang định bắc loa lên hỏi các cậu đây. Cũng không biết là của ai." Ngưu ca đang ăn cơm, vội vàng nhờ người đưa một cái túi qua.
Viên Tinh Châu không ngừng nói lời cảm ơn với gã, lấy ra vừa nhìn, quả thật là đồ của chính Diệp Hoài, áo sơ mi Hermes đính dây ngôi sao.
Chỉ là áo sơ mi lại không phải hoàn toàn mới, ở mặt trên có mùi hương trên người của Diệp Hoài, tựa như cỏ xanh sau cơn mưa, lại nghĩ tới mùi hương nhàn nhạt của cây thuốc lá, vừa thanh tân vừa nổi loạn.
Viên Tinh Châu nhịn không được chôn mặt vào hít một hơi, sau đó đầy mặt đỏ bừng, mơ màng ôm chiếc áo quay trở về.
Bên kia buổi diễn tập của nam nữ chính lại lâm vào thế giằng co. Đạo diễn không hài lòng với diễn xuất của hai người, lặp đi lặp lại một lần nữa.
Diệp Hoài đang xem nữ chủ lần thứ N chen chân vào, làm nam chính vấp ngã trên mặt đất. Nam chính ngã xuống sắc mặt tái mét, ánh mắt nhìn nữ chính giống như nhìn kẻ thù giết cha.
Viên Tinh Châu ngồi xuống bên cạnh hắn, ngược ánh đèn nhìn mặt mày của hắn, không biết vì sao đột nhiên có một chút xíu xiu căng thẳng.
"Đóng phim cũng không có gì thú vị." Diệp Hoài thấy cậu trở về, nghiêng đầu sang một bên hừ một tiếng, rồi lại hiếm thấy chủ động bắt chuyện với cậu.
Viên Tinh Châu thả lỏng lại, ừm một tiếng: "Cứ NG mãi thì nhất định là không tốt, công việc lặp không có tiến triển, tất cả mọi người đều mệt, còn hao tiền."
Diệp Hoài quay đầu nhìn cậu một cái, lại nhìn lom lom chiếc áo trong ngực cậu.
"Cảm ơn anh." Viên Tinh Châu ôm chặt chiếc áo, đỏ mặt nói, "Em không biết anh gửi quần áo cho em, cảm ơn, thật sự, em rất cảm động."
"Không nhìn ra luôn đó." Diệp Hoài "xùy" một tiếng, "Trái lại cùng họ Đàm trò chuyện rôm rả thế cơ."
Viên Tinh Châu biết lúc này tuyệt đối không thể khen Đàm Ngôn Kha, nói, "Cậu ta có thân thích là đồng hương của em, cho nên hàn huyên nhiều thêm vài câu."
"Vậy sao." Diệp Hoài nói, "Xem ra tìm một tên đồng hương làm bạn trai. Tâm sự chuyện gia phả là có thể tán gẫu hai năm."
Viên Tinh Châu: "......"
Đề tài lại một lần nữa chết ngóm.
Diệp Hoài duỗi thẳng đôi chân dài, tiếp theo chống đôi tay ở trên ghế, nâng chính mình lên.
Viên Tinh Châu muốn nói lại thôi, hít sâu một hơi.
Trong lòng cậu giờ phút này đặc biệt cảm động, tuy vậy Diệp Hoài đối xử với cậu càng tốt, trong cậu lại càng có cảm giác hổ thẹn, cảm thấy mình không nên lợi dụng hắn.
Thế nhưng chọc giận Diệp Hoài, làm hai người lúng túng khó xử như vậy, cũng đều không phải là ý định ban đầu của Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu suy xét xem mình nên giải thích một chút như thế nào, nhưng mà quay đầu, nhìn đến động tác Diệp Hoài lại sửng sốt.
"Anh đây là, đây là thế nào mà làm được?" Viên Tinh Châu kinh hãi nói.
Diệp Hoài chỉ dựa vào đôi tay chống đỡ, đã nâng toàn bộ thân thể lên không trung, hơn nữa cực kỳ nhẹ nhàng mà làm động tác bắt chéo chân, co chân và xoay chuyển chân giữa không trung.
Diệp Hoài quay đầu sang nhìn cậu: "Em không làm được?"
Viên Tinh Châu đặt chiếc áo sang một bên, đè điện thoại di động lên, theo sau thử học theo tư thế của hắn.
Thế nhưng chống thì có thể chống, nhưng rõ ràng không nhẹ nhàng được như Diệp Hoài, cũng làm không được những động tác khác.
"Đầu gối nâng