Ở một khắc Nguyên Trừng lấy ra đàn guitar, Viên Tinh Châu đã quyết định không biểu diễn bất cứ một cái gì hết. Thế nhưng bây giờ, cậu lại thay đổi chủ ý.
"Chờ em một chút." Viên Tinh Châu gật đầu, nở nụ cười áy náy với mọi người, xoay người chạy về lấy đàn guitar.
Tòa nhà C chưa bật đèn, Viên Tinh Châu mò mẫm chạy vào, một hơi vọt tới cầu thang, giây phút mở cửa, cậu mới ý thức được bàn tay quẹt thẻ vào phòng của mình đang run lên nhè nhẹ.
Phía sau không có camera, cậu không khỏi đứng lại, hít sâu một hơi.
Đêm nay có lẽ là bị mê hoặc làm sao đó, rõ ràng cậu lo lắng nhất là ánh mắt của người khác, cũng sợ nhất là đôi co với Nguyên Trừng, ấy thế mà lại muốn kiên cường đối mặt.
Trong lòng cũng không phải không có băn khoăn. Lúc Hoắc Dương Thanh xúi giục cậu tự mình viết xuống kết cục, Viên Tinh Châu đã ý thức được, Nguyên Trừng đối với chính mình mà nói, như là một hồi ác mộng trốn không xong mà đánh thì không lại, hầu hết thời gian cậu đều muốn né tránh đối đầu trực diện, không muốn để cho đối phương chú ý tới mình.
Thế nhưng đêm nay, có lẽ là vì Nguyên Trừng không kiêng nể gì mà chọc giận mình, có lẽ là bởi vì sự khích lệ của Diệp Hoài...... Cậu bỗng dưng rất muốn thử một lần.
Trong phòng, cây đàn guitar xinh đẹp an tĩnh chờ đợi ở trong góc, ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, bao bọc tấc vuông đất trời kia trong một tầng dạ sắc lấm tấm bạc vụn, như là chân thực, lại giống như cảnh trong mơ.
Viên Tinh Châu rón rén đi tới, lấy đàn ra, nỗ lực gạt bỏ tạp niệm ở trong đầu, tĩnh tâm một chút chỉnh dây cho đàn guitar.
Năm phút sau, Viên Tinh Châu cõng đàn guitar chạy một đường tới.
"Tinh Châu!" Lý Di quay đầu lại thấy cậu, kích động kêu lên, "Cậu ghi hình thêm hai tập nữa ok chứ? Chị đi cậu ở lại cũng ok luôn!"
Viên Tinh Châu nhìn chị không rõ nguyên do, ngay sau đó liền ngửi thấy một mùi hương thanh ngọt lan tỏa trong không khí.
Doãn Phi cười giải thích: "Lúc nãy anh đi lấy đàn guitar, Hoài ca làm chuối đốt rượu cho tụi em"
"Ăn quá ngon luôn!" Ngải Trì cười ha ha liếm ngón tay, "Em đã không muốn đi nữa rồi, nhà hai anh có thiếu thú cưng không? Cái loại mà không cần dắt đi dạo í?"
"Đi chỗ khác chơi!" Diệp Hoài cười mắng một câu, sau đó đứng lên, ho nhẹ một tiếng.
"Bây giờ xin mời......" Diệp Hoài nghiêm trang nói, "Ca sĩ nổi danh, diễn viên trẻ tuổi, cậu Viên Tinh Châu, mang đến cho chúng ta một ca khúc......"
Viên Tinh Châu: "......"
Diệp Hoài nhướng mày về phía cậu.
"Secret Base." Viên Tinh Châu cười nói.
"Đúng vậy." Diệp Hoài gật đầu, lặp lại một lần, "Secret Base."
"Đàn hát sao?" Vị nam cộng sự họ Phan của Ma Âm đột nhiên lên tiếng, hỏi.
"Không." Viên Tinh Châu lắc đầu, "Fingerstyle."
Mọi người vừa mới được ăn điểm tâm ngọt, mặc kệ có hiểu hay không, cùng nhau ra sức vỗ tay.
Thỉnh thoảng có những tiếng lách tách trong trẻo phát ra từ trong ngọn lửa trại, mọi người chưa lấy lại được tinh thần từ niềm hưng phấn trước đó, hoặc là cười nhìn xung quanh, hoặc cúi đầu xem di động, ở nơi xa nhân viên công tác của tổ sản xuất chương trình thì lại rì rà rì rầm, thương lượng chuyện gì đó.
Diệp Hoài có chút sốt sắng, quay đầu nhìn Viên Tinh Châu. Hắn không biết Viên Tinh Châu lâu như vậy không sờ vào đàn guitar, rốt cuộc có còn chơi được hay không.
Thế nhưng khi Viên Tinh Châu ôm đàn guitar ngồi xuống, an an tĩnh tĩnh mà gảy lên những nốt nhạc đầu tiên, Diệp Hoài liền biết, ổn rồi.
Giữa sân có một khoảnh khắc yên tĩnh, phản ứng rõ ràng nhất ấy vậy mà lại là tổ sản xuất chương trình ở nơi xa, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên, hướng về phía bên này nhìn quanh quất, có vài cameraman thậm chí nhịn không được nhổm người lên từ sau dàn máy móc, nhìn chằm chằm Viên Tinh Châu đầy kinh ngạc.
Biểu cảm của các vị khách mời cũng có chút biến hóa nhỏ bé, tươi cười dần dần rút đi.
Viên Tinh Châu chẳng hề bất ngờ với phản ứng này, 《Secret Base》 là bài hát cuối phim của《 Anohana 》, ca khúc nhẹ nhàng chậm rãi hiền hòa, kể về một câu chuyện cũ đầy ưu thương. Là một ca khúc kinh điển nổi danh lưu hành trong giới âm nhạc Nhật Bản, sức cuốn hút của bài hát này gần như là trí mạng, mở đầu "tất sát".
*tên đầy đủ của bộ anime này là Ano Hi Mita Hana no Namae o Bokutachi wa Mada Shiranai, (Chúng ta vẫn chưa biết tên của đóa hoa ngày ấy). Bài này rất hay, mọi người tìm nghe thử nhé.
Đây cũng là tác phẩm thần thánh dẫn dắt Viên Tinh Châu nhập hố fingerstyle, năm đó ngay cả đàn hát cậu cũng chưa học, chỉ ngày ngày luyện tập fingerstyle, sau đó lại học nhạc lý, liên tiếp mấy năm thử nghiệm các loại cải biên.
Phiên bản cuối cùng, là cậu ở thời điểm trước khi mất đi "Lão Mã" vừa nảy ra linh cảm, nỗi xúc động theo đuổi ước mơ của thiếu niên, nỗi gian nan vì bị cuộc sống nện cho tơi tả, nỗi ưu thương của mỗi một lần đánh mất...... Giờ đây đã nhiều năm trôi qua, Viên Tinh Châu một lần nữa đàn lên, bất giác cảm xúc cũng theo đó mà dâng trào.
Những âm bồi tuyệt mỹ giống như những đốm sao trời chi chít trong màn đêm, từ bên tai xuyên thẳng vào tim của mỗi người. Mà mỗi lần Viên Tinh Châu dùng mu bàn tay đập xuống dây đàn dứt khoát gọn ghẽ*, lại giống như là cầm một loại vũ khí cùn trong tay, nặng nề đập xuống nơi mềm yếu trong tâm khảm của mỗi người.
*ở đây mô tả kỹ thuật Thumb Slapping trong đánh đàn guitar fingerstyle, dùng phần mu bàn tay và ngón tay cái để đập vào dây đàn.
Lửa trại bập bùng, mãi cho đến khi dư âm kết thúc, giữa sân chỉ có thể nghe thấy thoang thoảng tiếng côn trùng kêu cùng với tiếng gió nhè nhẹ.
Mọi người chưa hoàn hồn. Viên Tinh Châu ngẩng đầu lên, mới ý thức được hốc mắt của mình thế mà cũng đã ướt.
Diệp Hoài ở bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu đầy chăm chú, Viên Tinh Châu theo bản năng quay đầu lại, thấy Diệp Hoài há miệng, rồi lại nghe ở phía xa đột nhiên nổ ra một tràng pháo tay.
Người của tổ sản xuất chương trình nhốn nháo trước tiên. Có mấy ông anh trai vậy mà nước mắt lưng tròng chạy về phía Viên Tinh Châu. Theo sau các khách mời cũng lấy lại tinh thần, ra sức vỗ tay lộp bộp.
Viên Tinh Châu mỉm cười mà trao cho từng nhân viên công tác tiến tới một cái ôm, mọi người đều kích động mà nói không nên lời, dường như cũng không biết nói gì cho phải. Thế nhưng Viên Tinh Châu biết, đây là thuộc về loại cảm động giữa những người cùng yêu thích màn ảnh hai chiều*, mọi người có lẽ đều có câu chuyện của riêng mình, chỉ là đêm nay cảm nhận cùng một loại xúc động.
*nguyên văn: 老二次元, cụm từ này chỉ những người đam mê nhân vật hoạt hình, truyện tranh (wibu, weeaboo) hay mê gái/trai 2D. chỗ này toi cũng không rõ ý chị Ngũ là gì nên dịch bừa T_T
"Cảm ơn mọi người," giữa tràng vỗ tay kéo dài không ngừng, Viên Tinh Châu khom lưng cảm tạ, lại nói, "Đây là nhạc phim 《 Anohana 》, tuy rằng rất nhiều người hẳn là đã biết."
"Quá hay." Phan Vân Hải bỗng dưng mở lời, hỏi cậu, "Đây là do chính cậu cải biên sao?"
"Vâng." Viên Tinh Châu gật đầu, mỉm cười ngượng ngùng, "Trình độ của tôi có hạn, trên mạng có phiên bản của đại thần nghe càng hay hơn."
"Mỗi người mỗi vẻ. Cậu quá khiêm tốn rồi." Phan Vân Hải hỏi, "Cậu đã từng tự viết nhạc bao giờ chưa?"
Viên Tinh Châu liếc mắt nhìn Nguyên Trừng một cái: "Trước đây từng có, đa số đều là ngẫu hứng, chưa từng viết thành ca khúc hoàn chỉnh."
Sắc mặt Nguyên Trừng hơi trầm xuống, theo sau mím môi thành đường thẳng nhìn cậu.
"Tụi em muốn nghe!" Doãn Phi hoàn toàn không ý thức được cơn sóng ngầm đang rục rịch* ở đây, giơ cánh tay, hô hào lên, "Encore! Encore!"
*nguyên văn: 暗流涌动 (ám lưu dũng động), những động thái căng thẳng trong bóng tối, chiến tranh ngầm.
Lý Di và Tôn Giai cũng nhập bọn, cùng nhau hô to: "Encore!"
Cảm xúc của mọi người xưa nay chưa từng có tăng vọt, Viên Tinh Châu tươi cười, đang muốn nói gì đó, lại nghe Nguyên Trừng cất tiếng: "9 giờ rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Nguyên Trừng nói xong nhìn về phía mọi người, nói chen vào: "Để lần khác lại yêu cầu Tinh Châu ca hát đi, lại tiếp tục ồn ào thì sẽ quấy rầy đến cư dân."
Viên Tinh Châu và Diệp Hoài liếc nhìn nhau.
Tuy vậy đạo diễn dường như cũng biết được gì đó, đi tới cùng khuyên nhủ: "Mọi người trước hết đến đây thôi, bây giờ đã quá muộn, tư liệu sống của chúng ta cũng đủ rồi, ngày mai mọi người còn phải đi về."
Viên Tinh Châu ôm đàn guitar, lẳng lặng mà nhìn Nguyên Trừng cách ngọn lửa trại.
Các khách mời bị khuyên mà bắt đầu do dự, thế nhưng dàn camera của tổ sản xuất chương trình cũng chưa tắt.
"Nếu thế thì." Viên Tinh Châu đột nhiên mở miệng, nói với mọi người, "Tôi đây chỉ đàn một đoạn nhạc tự soạn, coi như là một khúc nhạc chúc mọi người ngủ ngon đi."
Cậu dứt lời, tháo kẹp capo (kẹp tăng tông) ra, ngón tay nhẹ nhàng mà đảo qua dây đàn.
Một khắc âm thanh vang lên, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Đoạn mở đầu của ca khúc gần như giống bài của Nguyên Trừng như đúc, thế nhưng cách hai người thể hiện ra, lại cho ra cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nguyên Trừng là phong cách chơi đàn cổ điển, cảm giác về sự chuyển động rõ ràng, tiết tấu vững vàng, giai điệu đơn giản, như là cậu con trai đàn hát ở đường phố Thành Đô hoặc Bắc Kinh.
Còn Viên Tinh Châu sử dụng hợp âm phức tạp, tiết tấu càng đu đưa hơn một chút, bất chợt có một loại cảm giác tự do ưu nhã, giống như là một điệu nhạc jazz dập dìu ở trong quán bar.
Viên Tinh Châu ngẫu hứng biên một đoạn ngắn ở phần cuối ca khúc tự sáng tác, rồi đột ngột thu âm.
Phan Vân Hải lộ ra kinh ngạc trong ánh mắt, liếc nhìn Nguyên Trừng sắc mặt tái xanh, lại đưa mắt nhìn Viên Tinh Châu: "Jazz Fingerstyle? Nếu có thể sử dụng đàn guitar rỗng ruột chuyên dụng để chơi nhạc Jazz thì tốt rồi, cậu vậy mà cũng biết chơi cái này?"
"Mới nhập môn." Viên Tinh Châu bình tĩnh nói, "Đây là một đoạn nhạc tôi ngẫu hứng sáng tác khi vừa mới học Jazz Fingerstyle, tiết tấu không đủ mượt mà, không nghĩ tới thế mà lại có duyên với mọi người."
Phan Vân Hải: "......"
Mọi người: "......"
So sánh với màn biểu diễn guitar này của Viên Tinh Châu, phiên bản của Nguyên Trừng quả thật bị đánh bay sạch sẽ không còn một chút cặn.
Mọi người tức khắc sáng tỏ vì sao Diệp Hoài kiên trì yêu cầu Viên Tinh Châu biểu diễn.
Trên thực tế, trong lúc Viên Tinh Châu trở về lấy đàn guitar, dàn khách mời đã có chút mất kiên nhẫn, ngày mai lại phải đi trở về, hành lý còn chưa thu dọn, bên ngoài gió thổi lạnh lẽo ai mà nguyện ý ở chỗ này làm mồi cho muỗi nghe bọn cậu gảy đàn múa lửa?
Tuy vậy Diệp Hoài thế mà lại chủ động làm điểm tâm ngọt cho mọi người, giữa bàn ăn, một khắc rượu rum được châm lửa, ngọn lửa bùng lên tận trời, chỉ số hưng phấn của mọi người lại được nạp đầy