Phó Thịnh đã ngần này tuổi rồi, Viên Tinh Châu nghĩ luẩn quẩn thế nào, lại đi thích một lão già?
Diệp Hoài biết đối phương đang khích hắn, nhưng hiện tại hắn giống như một con quỷ đói, bụng kêu réo cồn cào, thịt mỡ đến miệng vừa mới liếm được hai miếng, còn chưa kịp nuốt xuống bụng, sao có thể chịu đựng nổi người khác lăm le thèm khát? Bởi vậy biết rõ là đang mắc mưu, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi sốt sắng.
"Đặt mình vào loại cảm giác này thử xem." Phó Thịnh nói, "Cậu sẽ cúi đầu xưng thần với tôi sao?"
Bọn họ quay bổ sung chính là một hồi phân cảnh phối hợp trước đó, hai vị huynh đệ luyện tập võ nghệ với nhau, Phó Thịnh cố ý chỉ điểm cho Diệp Hoài đạo lý vi nhân xử thế, Diệp Hoài lại tự cho là mình siêu phàm, so kèo hơn thua cùng với huynh trưởng.
Diện mạo của Diệp Hoài cao lãnh anh tuấn, động tác đánh võ cũng vô cùng nhanh nhẹn gọn gàng, lẽ ra phải cực kỳ phù hợp với hình mẫu của nhân vật, thế nhưng khi quay cảnh diễn phối hợp, đặc biệt là những cảnh tĩnh chỉ đọc thoại, sự ngây ngô của người mới vào nghề liền biểu hiện rõ rệt ra bên ngoài, khí tràng của hắn bị Phó Thịnh áp chế gắt gao, không có cách nào thể hiện ra được sức căng của trạng thái đối chọi.
Điểm này Viên Tinh Châu cũng có thể cảm giác được, trên thực tế đừng nói đến trường phái kỹ thuật diễn thuộc cấp bậc ảnh đế như Phó Thịnh, ngay cả xuất thân chính quy bình thường, những người như bọn họ nửa đường lấn sân, chung một khung hình với người ta cũng rất dễ dàng bị cho "ăn hành" tơi tả.
Cho nên idol lấn sân sang làm diễn viên, để làm được cho tốt, bên cạnh việc bản thân phải có thiên phú, đối tượng hợp tác cũng rất quan trọng, đạo diễn chịu khó kiên nhẫn rèn dũa chỉ đạo, tiền bối bỏ qua đẳng cấp không cố tình áp chế trong lúc diễn xuất, cùng với người đại diện không nóng ruột đạt được thành quả chớp nhoáng, không giục giã hoạt động quảng cáo...... Tất cả đều vô cùng tất yếu.
Viên Tinh Châu ở nghiệp diễn viên một đường thuận lợi là nhờ vận may tương đối không tồi, ngay cả fan của cậu cũng khái quát hết thảy bằng hai chữ "may mắn". Lúc trước cậu nhờ họa được phúc, khoảng thời gian được đạo diễn tuyển chọn đi đóng phim càng là thường xuyên bị người nhắc tới.
Nhưng chỉ có Viên Tinh Châu tự mình hiểu rõ, lúc ấy tin tức xấu của cậu bay đầy trời, diễn viên và đoàn phim thường xuyên dèm pha to nhỏ ở sau lưng, thậm chí sẽ đem mấy lời giễu cợt trên mạng ra nói đùa với cậu. Đợt đó vai nữ thứ xây dựng hình tượng ngay thẳng chính trực, thậm chí còn giáp mặt hỏi Tinh Châu: "Cậu có phải là đĩ tâm cơ không đấy?"
Đoạn clip bên lề kia bị người liên tục truyền bá, người người đều cười khen nữ minh tinh chân thật không giả tạo.
Viên Tinh Châu ban ngày đóng phim nghe đạo diễn mắng, buổi tối xem bình luận trên mạng lại trốn trong chăn mà khóc. Tuy vậy cậu rốt cuộc cũng không dám khóc quá dữ dội, sợ đôi mắt sưng lên sẽ ảnh hưởng đến hóa trang.
Có lẽ là bắt đầu từ khi ấy, trong lòng cậu đã vô cùng khát vọng chính mình nhanh chóng nổi tiếng lên...
Chỉ cần nổi tiếng rồi, thì sẽ không bị bắt nạt nữa.
Mấy năm nay, Lý Ngộ lựa chọn kịch bản cho cậu, Viên Tinh Châu cũng tự mình luồn cúi, luôn luôn xem mặt đoán ý, học tập người khác.
Nhưng xét cho cùng vẫn thiếu một chút tự tin, có đôi lúc cậu cảm thấy mình có thể càng tiến thêm một bước, có khi lại cảm thấy mình chắc là phải dừng bước tại đây......
Lần này đến đây thăm Diệp Hoài, bên cạnh tâm trạng nhớ nhung, cậu cũng lo lắng Diệp Hoài làm người mới bị bắt nạt. Tuy vậy lúc này xem ra, đoàn phim tuy có người không thích vị diễn viên trẻ người đẹp mã từ trên trời rơi xuống này, nhưng đạo diễn thuộc kiểu người hay khích lệ, Phó Thịnh cũng dẫn dắt Diệp Hoài nhập tâm vào vai diễn.
"...... Rất tuyệt!" Cảnh diễn phối hợp này quay bổ sung chỉ một lần là qua, đạo diễn hiển nhiên vô cùng hài lòng, khích lệ hai người, "Các cậu nắm bắt rất tốt, đêm nay đặc biệt có cảm giác đối chọi gay gắt, Diệp Hoài tiến bộ vượt bậc!"
Diệp Hoài nghiêm túc lắng nghe, bản thân cũng cảm thấy lần này bắt được đúng cảm giác, ngượng ngùng mà nhoẻn miệng cười.
Phó Thịnh cũng gật đầu, phần sau quay phân cảnh của những người khác, Diệp Hoài xoay người đi tìm Viên Tinh Châu, quay đầu lại thì thấy Phó Thịnh vậy mà đã đi theo sau.
Phó Thịnh chủ động cười với Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu bị giật mình, vội thụ sủng nhược kinh chào hỏi gã: "Chào thầy Phó!"
"Ừ, chào cậu." Phó Thịnh cười nói, "Viên Tinh Châu đúng không? Tôi xem qua màn trình diễn của cậu."
Viên Tinh Châu sửng sốt.
"Cậu đàn ca khúc kia," Phó Thịnh nói đoạn làm động tác gảy đàn guitar, sau đó giơ ngón tay cái lên, "Nghe đặc biệt hay."
Viên Tinh Châu từng có hiểu biết về Phó Thịnh, biết vị này chính là xuất thân từ đoàn ca múa nhạc, sau khi lấy được danh hiệu thị đế (nam diễn viên truyền hình xuất sắc nhất) chuyển sang chinh chiến màn ảnh lớn, lại lấy được danh hiệu ảnh đế (nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất), người đến trung niên, danh lợi song thu*, cũng coi như là một vị nam thần lớn tuổi.
*danh lợi song thu: thu được cả danh tiếng lẫn tiền tài.
Mãi cho đến hai năm gần đây số lượng tác phẩm giảm bớt, dần dần không có phim điện ảnh nào được công chiếu, nhiệt độ lúc này mới hạ xuống.
Diệp Hoài thấy đôi mắt của Viên Tinh Châu lộ ra sự sùng bái, có chút bất mãn, không dấu vết mà dựa người qua, cầm lấy tay của Viên Tinh Châu.
Phó Thịnh lại bật cười ha ha.
"Từ sau lúc cậu đến, Diệp Hoài tỏ ra tự tin hơn nhiều." Phó Thịnh nhờ người mang hai cái ghế lại đây, ra hiệu ba người ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Hoài nắm lấy tay của Viên Tinh Châu, đặt lên trên đùi mình, ánh mắt lại hướng vào trong trường quay.
"Phải học cách thả lỏng." Phó Thịnh nói, "Năm đó lúc tôi mới đóng phim cũng cứ căng thẳng mãi, cơ bắp vẫn luôn gồng cứng. Sau này bái sư học nghệ, bài học đầu tiên chính là phải học cách thả lỏng. Con người trong lúc căng thẳng, não bị thiếu máu cục bộ, phản ứng của ngũ quan sẽ trì độn, quên lời thoại quên động tác là chuyện đương nhiên......"
Diệp Hoài quay đầu sang, đưa mắt nhìn gã, lại nhìn Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu đoán Phó Thịnh là đang chỉ dạy bọn cậu đóng phim, nhưng lại không quá chắc chắn.
"Tinh Châu, bộ phim đầu tiên cậu đóng là tìm cảm giác như thế nào?" Phó Thịnh quay sang hỏi.
Viên Tinh Châu trước đó không dám tùy ý giảng giải cho Diệp Hoài, sợ chính mình chỉ sai đường cho người ta, lúc này có tiền bối giao lưu, mới ăn ngay nói thật: "Em tương đối chậm, chính là...... bắt chước. Bộ đầu tiên diễn một vai tâm cơ thâm trầm, em bèn quan sát xung quanh, xem có ai như vậy hay không......"
Trên thực tế, cậu quan sát chính là cách cư xử của nữ thứ, bởi vì Viên Tinh Châu sau khi bị cô nàng bắt nạt, biết vị này tuyệt đối không phải người lương thiện.
Ngày thường trong lúc đợi đến lượt diễn, cậu bèn sẽ âm thầm quan sát và ghi nhớ một ít động tác nhỏ và biểu cảm của nữ thứ, chờ đến lúc đóng phim thì bắt chước lại.
Không thể không nói những chi tiết này khiến cho nhân vật vô cùng chân thực. Nhưng mà vị đạo diễn kia là phong cách giáo dục bằng đả kích, rất ít khi khen người, thế nên một hồi lâu sau khi phim được công chiếu, Viên Tinh Châu vẫn hoài nghi chính mình phải chăng làm chưa tốt.
"Diễn viên mong manh dễ vỡ lắm. Cậu đừng nhìn tôi từng trải thâm niên, có kinh nghiệm, vậy mà lúc đóng phim, đạo diễn nhíu mày một cái, nóng ruột một chút, tôi cũng sẽ nghĩ quẩn ở trong lòng, cảm thấy bất an. Mỗi lần đạo diễn nói phải quay lại, tôi đều cảm thấy áp lực rất lớn."
Phó Thịnh mỉm cười, lúc này mới nhìn về phía Diệp Hoài, "Ưu thế bẩm sinh của cậu rất rõ ràng, mấy ngày nay tiến bộ cũng rất nhanh, thế nhưng cũng có chỗ chưa đủ, chỉ dựa vào sức lực và khả năng chịu khổ cũng không thể bù đắp được khuyết điểm của cậu. Vấn đề hiện tại của cậu là không tự tin, tâm thần rời rạc, cho nên biểu hiện không đủ tự nhiên."
Viên Tinh Châu vô thức mà trở tay nắm lấy bàn tay của Diệp Hoài.
Diệp Hoài từ trước đến nay luôn được người ta khen, lần này trên mặt quả nhiên có chút xấu hổ, lại có chút khó chịu.
"Cảm ơn Phó ca," Viên Tinh Châu nặn nặn tay hắn, nói với Phó Thịnh, "Em cũng có vấn đề này, có biện pháp giải quyết nào không ạ?"
"Không có. Các cậu có thể thử đọc sách, nghe bài giảng online, nhưng thứ này tùy thuộc khả năng tiếp thu của từng người." Phó Thịnh nói, "Với tôi mà nói, chính là mấy chữ kia, thả lỏng thân thể, tập trung tinh lực, ở dưới bất kể tình huống như thế nào, chỉ cần cậu đang biểu diễn, thì không được thoát ra khỏi vai diễn, nghĩ đến chuyện khác...... Cậu phải nhập tâm."
Phó Thịnh quay đầu, nhấn mạnh với Diệp Hoài, "Nhất định phải chuyên tâm, đừng nghĩ phải làm thể nào để chứng minh bản thân cậu, làm cho người khác tin phục. Cậu làm diễn viên, hết thảy mọi sự chú ý đều nên đặt ở nhân vật mà mình diễn."
"Cảm ơn ạ." Diệp Hoài hiểu rõ đối phương là đang chỉ bảo cho mình, tuy rằng có chút khó chịu, nhưng vẫn nói cảm ơn, lại hỏi, "Sao anh không nói từ trước?"
Phó Thịnh nhìn Viên Tinh Châu, theo sau cười nói: "Sợ ở riêng một chỗ với cậu, bị truyền ra tin đồn bậy bạ."
Diệp Hoài: "......"
"Đoàn phim có vài người thích khua môi múa mép, gì cũng nói được, có người nói hai cậu là kết hôn giả, cậu tiếp cận tôi cho nên mới bị ràng buộc tiến vào." Phó Thịnh nói, "Tôi cũng buồn rầu lắm cơ, nhà có vợ dữ, cơ bản là không dám ở cùng một chỗ với cậu. May mà bà xã cậu tới, phù, tôi an toàn rồi."
Thần sắc của Diệp Hoài lập tức buông lỏng xuống, trao đổi một ánh mắt với Phó Thịnh, lại có thêm một loại ăn ý trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Viên Tinh Châu còn ở bên cạnh cười ngây ngô, qua một lát mới phản ứng lại được, nói giọng kháng nghị, "Không đúng, ai nói em là bà xã của anh? Không phải nên là ông xã của anh sao?"
Đêm khuya, Phó Thịnh đã đi nghỉ trong xe bảo mẫu, Diệp Hoài nằm trên ghế đắp chăn nhắm mắt dưỡng thần, Viên Tinh Châu mặc áo khoác ngồi ở bên cạnh, đôi tay nhét vào phía dưới chăn, bị Diệp Hoài bắt lấy đùa nghịch.
Diệp Hoài hơi giương mắt lên: "Thế nào, muốn tạo phản sao?"
Viên Tinh Châu mặt mũi nóng bừng, nhưng vẫn nhỏ giọng phản bác: "Cũng không phải đánh giặc, gì mà nói tạo phản?"
Xung quanh không có người nào, hai người ghé vào một chỗ nói thì thầm, cảm giác ấy vừa ấm áp lại vừa kích thích.
"Sao," Diệp Hoài nghiêng người lại gần cậu, "Muốn ca ca cho xem súng à?"
Da mặt của Viên Tinh