Phòng suite của khách sạn cách âm rất tốt, Viên Tinh Châu lại bôn ba một ngày một đêm, ngủ thiếp đi một giấc này, lúc mở mắt ra lần nữa thế mà đã là buổi chiều.
Diệp Hoài không ở trong phòng, Tiểu Lữ nghịch di động ở phòng khách chờ cậu, Viên Tinh Châu như cũ vẫn mặc quần áo của Diệp Hoài, vừa bước ra liền nghe Tiểu Lữ hỏi: "Viên ca anh muốn ăn chút gì không? Em bảo khách sạn đưa tới."
"Hoài ca nhà cậu đâu?" Viên Tinh Châu ngó nghiêng khắp nơi, thầm nghĩ dù sao cũng không đến nỗi lại đến phim trường rồi chứ.
"Hoài ca đến phim trường." Tiểu Lữ nói, "Anh ấy nói để em ở lại đây chờ anh ăn cơm, sau đó dẫn anh đi dạo vòng quanh."
Viên Tinh Châu: "......"
Tình hình kinh doanh ở phim trường điện ảnh này không được tốt cho lắm, đặc biệt là sau khi một cơ sở điện ảnh ở nơi khác trong cùng một tỉnh thành được hoàn tất xây dựng, ngành du lịch ở đây lại càng ảm đạm hơn, chỉ có cuối tuần mới có lác đác du khách, mấy quầy bán hàng rong cũng sẽ mở cửa.
Nhưng mà đối với những nhân vật của công chúng như Viên Tinh Châu và Diệp Hoài mà nói, những nơi có phong cảnh tuyệt đẹp và dân cư thưa thớt, hiển nhiên càng làm cho bọn họ cảm thấy thả lỏng. Diệp Hoài nhất định là muốn đi mà lại đi không được, cho nên đành nhờ trợ lý dẫn Viên Tinh Châu đi dạo vòng quanh.
Viên Tinh Châu trộm cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ lúc này ai mà muốn ra ngoài đi dạo với trợ lý cơ chứ, Diệp Hoài quả thật là ngớ ngẩn.
Tiểu Lữ mua bún từ khách sạn về, Viên Tinh Châu cùng cậu bé ăn xong, vẫn đến thẳng phim trường.
Hôm qua lúc tới đây, lực chú ý của cậu đều nằm ở trên người Diệp Hoài. Hôm nay nhìn quanh một lần nữa, trái lại là chú ý tới rất nhiều điểm khác biệt. Chẳng hạn như đoàn phim ở đây vô cùng kỹ tính tỉ mỉ, phụ trách ánh đèn và nhiếp ảnh gia có thể vì đèn đạo cụ mà thảo luận hơn nửa giờ, chỉ để làm cho ánh sáng trên khuôn mặt diễn viên thoạt nhìn vừa hợp logic lại có mỹ cảm.
Đạo diễn lại càng có chứng cưỡng bách* cấp mười, ánh mắt ở đằng sau màn hình theo dõi cực kỳ soi mói bắt bẻ. Ông vừa cười khích lệ mọi người thể hiện rất khá, vừa cười yêu cầu quay lại thêm một lần nữa.
*chứng cưỡng bách, hay chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD): cái này mọi người có thể google, đại khái là một bệnh tâm lý khiến người ta bị ám ảnh bởi một số chi tiết, hành động, hành vi nào đó, bắt buộc phải thực hiện.
Làm cho Viên Tinh Châu bất ngờ chính là, xác suất NG của Diệp Hoài NG cũng không phải là cao nhất.
"Tôi ổn mà!" Giữa giờ nghỉ giải lao, Diệp Hoài chạy tới, trước tiên là hỏi cậu: "Sao em không đi ra ngoài dạo chơi? Phong cảnh ở đây đẹp lắm."
Viên Tinh Châu đưa nước qua cho hắn: "Nào có đẹp bằng anh."
Diệp Hoài ngẩn ra, sắc mặt thoáng nhuộm hồng, vừa muốn cười mà lại vừa có chút ngại ngùng cười, đánh mắt sang nhìn cậu.
"Người trong đoàn phim của anh......đều có vẻ như rất nghiêm túc." Viên Tinh Châu nhỏ giọng nói, "Mọi người đều chẳng nói chuyện gì cả."
"Quan hệ không tốt, ai cũng nhìn nhau không vừa mắt." Diệp Hoài uống lên một ngụm nước, tùy tùy tiện tiện dạng hai chân ra ngồi xuống, nói, "Em thấy Phó Thịnh không?"
Viên Tinh Châu nhìn về phía nơi xa, Phó Thịnh ngồi một mình ở dưới bóng cây, hai người trợ lý đi theo ở phía sau, ba người đều quẹt di động trong im lặng.
"Ổng là nam chính, còn có người không phục nữa kìa, ở sau lưng xì xào bàn tán ổng hết thời rồi." Diệp Hoài nói giọng khinh thường, "Trông một đám đều là diễn viên gạo cội thế thôi, vườn chanh ở trong lòng chả biết được mùa màng bội thu như thế nào đâu.*"
Viên Tinh Châu sửng sốt, không ngờ quan hệ nhân tế (quan hệ giữa người với người) ở trong đoàn phim này lại là như vậy, đổi một cách nghĩ khác, Phó Thịnh mà cũng có người không phục, một miếng thịt tươi nguyên chất tựa vàng 24K như Diệp Hoài, cũng khó trách sẽ có người đỏ mắt ghen tị.
Chuyên viên trang điểm đi tới dặm lại lớp trang điểm cho Diệp Hoài, hai người bèn đồng loạt ngừng trò chuyện, Viên Tinh Châu ngồi ở bên cạnh, Diệp Hoài dựa đầu lên vai cậu, ngẩng mặt lên để cho chuyên viên trang điểm thao tác.
"Tình cảm của hai anh thật tốt." Chuyên viên trang điểm cười nói, "Hai ngày qua trạng thái của cậu Diệp đều khác biệt hẳn."
Trước kia hai người là CP giả, lúc người khác khen tình cảm của bọn họ tốt, Viên Tinh Châu đều sẽ rất phối hợp cười một cái. Hiện tại từ giả thành thật, người khác mà khen, cậu ngược lại có chút ngượng ngùng.
Diệp Hoài lại nhịn không được mà nhếch khóe miệng lên, nhắm hai mắt nói: "Nghe thấy không?"
Viên Tinh Châu hỏi: "Cái gì ạ?"
"Bảo em ở lại thêm mấy ngày," Diệp Hoài nói, "Bao giờ thì em về?"
Viên Tinh Châu: "......"
"Ngày mai." Viên Tinh Châu cũng có chút không đành lòng, "Em phải trở về thu thập một chút, chuẩn bị vào đoàn phim."
Thật ra còn mấy ngày nữa mới đoàn phim mới khởi động máy, nhưng Viên Tinh Châu vô cùng xem trọng bộ phim sắp đóng này, lại muốn tiếp tục viết mấy ca khúc, khẳng định là không thể ở lại nơi này quá lâu.
Diệp Hoài rõ ràng có chút mất mát, ồ một tiếng.
Viên Tinh Châu lập tức liền muốn sửa vé, thế nhưng nghĩ tới sau này thời gian ly biệt của hai người sẽ nhiều lên, mình nếu như mê mải yêu đương không có tâm trạng làm việc, thế thì phỏng chừng chưa kịp nổi tiếng đã phải chìm nghỉm.
"Đợi tới lúc em đóng máy rồi." Viên Tinh Châu nói, "Sẽ xin nghỉ một đoạn thời gian chỉ dành để bồi anh. Thế nào?"
"Làm như tôi thỉnh cầu em vậy." Diệp Hoài không hài lòng mà bĩu môi.
"Đương nhiên là em thỉnh cầu anh." Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Đến lúc đó mỗi ngày em sẽ lẽo đẽo bám theo sau mông anh, anh đuổi em em cũng không đi, chỉ dính lấy anh."
Diệp Hoài lúc này mới đắc ý mà lắc lư cái đầu.
"Trước tiên đừng nhúc nhích." Chuyên viên trang điểm nhắc nhở Diệp Hoài, vừa buồn cười nói, "Tình cảm của hai cậu sao mà tốt quá vậy, cứ như thể thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt không bằng."
"Em ấy quá yêu tôi." Diệp Hoài nói, "Hết cách rồi, tôi cũng thật phiền não, dính người."
Viên Tinh Châu: "......"
"Yêu tinh dính người, ngày mai tôi sẽ không đi tiễn em." Diệp Hoài miễn cưỡng tiếp nhận thông tin ngày mai cậu đã phải đi rồi, thở dài, nói, "Ngày mai tôi quay cảnh tình cảm, đau đầu."
Cảnh tình cảm là đang nói đến cảnh quay phối hợp của hắn và nữ chính, Diệp Hoài ở trong phim yêu thầm chị dâu của mình, nhưng mà gia thế và tu dưỡng của nhân vật khiến cho này phần tình yêu thầm kín này vẫn luôn được chôn sâu tận đáy lòng. Trong kịch bản viết động tác Diệp Hoài cần biểu diễn, Diệp Hoài cũng luyện tập qua nhiều lần, nhưng đạo diễn lại đặc biệt thích đôi mắt của hắn, cho rằng khuôn mặt của hắn có một loại tính chất đặc biệt thần bí, ăn ảnh lạ thường, bởi vậy yêu cầu Diệp Hoài dùng ánh mắt để biểu đạt.
Diệp Hoài giữa trưa ở trước gương luyện tập một chút, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
"Cảnh tình cảm sao?" Viên Tinh Châu suy nghĩ một lát, nói, "Lúc em quay cảnh tình cảm, đều là dùng......"
"Di tình?" Diệp Hoài hỏi.
"Không, không phải, nếu di tình mà nói chẳng phải là diễn một bộ yêu một người sao, vậy đâu có được." Viên Tinh Châu nói, "Em là nghe người ta bàn luận, lại mò mẫm, nói một cách chuyên nghiệp hơn hình như gọi là ký ức tình cảm. Chẳng hạn như lúc diễn cảnh yêu thầm, nếu em vừa khéo từng trải qua tâm trạng yêu thầm, thì sẽ hồi tưởng trải nghiệm lúc ấy, điều động cảm xúc......"
Diệp Hoài bỗng dưng nhớ tới bộ phim 《 Mê Thành 》Viên Tinh Châu vừa đóng máy lúc trước, sắc mặt thoáng thay đổi.
"Vậy còn lúc quay cảnh hôn thì sao?" Diệp Hoài hỏi, "Em nghĩ đến cái gì?"
Viên Tinh Châu đỏ mặt lên, liếc nhìn chuyên viên trang điểm một cái, nhỏ giọng nói: "Anh nói xem?"
Diệp Hoài tức giận mà hừ một tiếng: "Tôi nói không chuẩn."
Viên Tinh Châu mím môi, nhìn bộ dạng tức xì khói của hắn, nhịn không được lại bật cười.
"Bữa đó anh quát ầm lên nguyên trường quay ai cũng biết cả rồi." Viên Tinh Châu nhớ tới lúc trước mình quay cảnh hôn, lặp đi lặp lại NG, bỗng nhiên kìm lòng không đặng muốn hỏi Diệp Hoài, khi đó tâm tình của hắn là gì? Là hoàn toàn đối với mình không có cảm giác, cho nên xem trò vui? Hay là có một chút cảm giác, cho nên cũng ăn phải giấm?
Cơ mà xung quanh còn có người, lời này chỉ đành phải nuốt vào.
"Buổi tối đi ra ngoài ăn, thẩm vấn thẩm vấn em cho ra nhẽ," Diệp Hoài thấy cậu không lên tiếng, thu xếp luôn, "Nơi này đi ra ngoài có một khu biệt thự, nhà hàng bên trong nghe nói ổn lắm."
Viên Tinh Châu đang có ý này, vừa muốn đồng ý, liền nghe có người tiếp lời.
"Tôi cũng nghe nói." Phó Thịnh lại không biết từ bao giờ đã xáp lại đây, ở trên đỉnh đầu của hai người nói, "Thêm một người nữa là tôi được chứ, ăn ké bữa cơm?"
Viên Tinh Châu vội vàng ngẩng đầu. Diệp Hoài cũng trợn tròn mắt.
"Vợ chồng nhà người ta ăn cơm, thầy Phó lại nhất quyết phải làm bóng đèn." Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh nói trêu chọc, "Thầy Phó tự đi ăn đi chứ."
"Một người quá cô đơn," Phó Thịnh nói, "Chẳng bằng cả nhà tổ chức tụ hội, châm ngòi chia rẽ mấy cặp đôi*, cậu nói xem có đúng không?"
*xuất phát từ một câu đùa của người TQ: "没事开同学会,拆散一对是一对" (đang yên đang lành rủ nhau họp lớp, chia rẽ hết đôi này đến đôi khác), ý nói họp lớp khơi gợi kỷ niệm xưa, rồi tình cũ không rủ cũng đến, làm rạn nứt mối quan hệ hiện tại.
Mấy người xung quanh đều không nhịn được cười rộ lên, Phó Thịnh lại hỏi Viên Tinh Châu: "Tiểu Viên, thế nào?"
Chưa nói gì đến chuyện đối phương tối hôm qua vừa mới chỉ dạy cho hai người, cứ xem như chỉ nhìn vào mỗi vị thế trong nghề của Phó Thịnh và Diệp Hoài, hai người cũng không có đạo lý gì để từ chối.
"Đương nhiên là được ạ." Viên Tinh Châu cười nói, "Vậy đến lúc đó mình cùng nhau đi?"
Phó Thịnh cười búng tay một cái, "Được, để tôi lái xe cho tiểu tình lữ."
Phó Thịnh có vẻ như rất muốn đi ra ngoài, nhưng mà mọi sự đã được lên kế hoạch đâu vào đấy, chờ đến lúc kết thúc công việc vào buổi chiều, Phó Thịnh lộ rõ một chút mỏi mệt, đỡ lưng lê bước chậm rì rì.
Viên Tinh Châu cho rằng gã sẽ bảo trợ lý lái xe, nhưng Phó Thịnh đen mặt, không cho bất cứ kẻ nào đi theo, Viên Tinh Châu nhìn không nổi, chỉ đành phải chủ động ngồi vào ghế điều khiển.
Phó Thịnh không tranh với cậu, Diệp Hoài ngồi vào ghế cạnh tài, gã liền tự mình xuống ngồi hàng ghế sau.
"Cứ đi thẳng tắp dọc theo đường cái, năm phút đồng hồ là đến." Phó Thịnh nói, "Cảm ơn nhé, tuổi tôi đã đến trung niên, chính là hết được rồi."
Viên Tinh Châu thấy gã như vậy, liền tự mở bản đồ hướng dẫn lên: "Em đi theo bản đồ hướng dẫn là được, Phó ca anh nghỉ ngơi trước đi ạ, khi nào đến nơi sẽ gọi anh. Anh bị đau lưng sao?"
Phó Thịnh gật đầu: "Bệnh cũ còn sót lại