Đoàn phim đột xuất thúc giục gấp, Phó Thịnh tuy rằng cũng có vài lời oán trách, nhưng hiển nhiên so với Diệp Hoài phấn khởi hơn nhiều.
Viên Tinh Châu sau khi nghe được câu làu bàu kia của Diệp Hoài, nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân Phó Thịnh thở hổn hển. Việc này gây cho cậu một cú chấn động quá lớn, đến nỗi trên đường trở về cứ mãi ngại ngùng chẳng nói lời nào, ngay cả việc truy vấn Diệp Hoài cũng quên tiệt đi mất.
Hôm nay Diệp Hoài lại bất luận thế nào cũng không chịu để cho cậu ở lại. Viên Tinh Châu cũng không dám gắng gượng thức khuya, đoàn phim sắp khởi quay, cậu cần phải bảo trì bản thân thể ở trạng thái tốt nhất. Vì thế đêm đó, Viên Tinh Châu sau khi đưa Diệp Hoài đến phim trường, chính mình liền trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Vé máy bay là giữa trưa ngày mai, hành lý của Viên Tinh Châu còn ở khách sạn trong thành phố, bởi vậy chỉ có thể xuất phát từ sáng sớm, trước tiên vào thành phố trả phòng, rồi lại đến sân bay.
Trong vòng tổng cộng hai ngày, gần một nửa lãng phí ở trên đường, hơn nửa còn lại Diệp Hoài đều bận rộn đóng phim, nhưng mà Viên Tinh Châu lại không có điều gì tiếc nuối, trái ngược lại, trong lòng cậu thỏa mãn đến vô cùng, cảm giác hạnh phúc quả thật đong đầy đến muốn trào dâng ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hoài kết thúc công việc vừa đúng lúc cậu xuất phát, cảm xúc của Diệp Hoài rõ ràng xìu xuống hẳn, Viên Tinh Châu đành phải đi qua an ủi hắn.
"Có thể gọi điện thoại mà, hoặc là video." Viên Tinh Châu cười nói, "Yêu xa không phải đều là trải qua như thế này sao, thời gian hai tụi mình vào đoàn phim hẳn là không cách nhau quá xa, tới lúc đó còn có thể cùng nhau nghỉ phép."
"Tới lúc đó, tới lúc nào cơ chứ......" Diệp Hoài ở sảnh lớn của khách sạn đi tới đi lui, buồn bực nói, "Đóng máy cũng phải sang năm. Ba bốn tháng không thấy, em còn nhớ rõ tôi trông như thế nào sao?"
"Em sẽ liếm màn hình." Viên Tinh Châu cười rộ lên, thấy nhân viên công tác đều ở nơi xa, liền nhịn không được nói, "Anh ở nước ngoài đã nhiều năm như vậy, em cũng có quên anh đâu mà."
Diệp Hoài lại chặc lưỡi một tiếng, nghiêm trang nói: "Trước khác nay khác, con người thường sẽ không còn quá quý trọng đối với đồ vật đã nắm vào trong tay. Khi đó em lại chưa có được tôi, đương nhiên là sẽ nhớ thương."
Viên Tinh Châu: "......"
Xe taxi trờ tới đón người, ở bên ngoài khách sạn bấm còi hối thúc.
"Video call." Diệp Hoài cũng biết bọn họ về cơ bản không có biện pháp gì để giải quyết, chỉ đành phải đề yêu cầu, "Mỗi ngày ít nhất một cái."
"Em không phải lúc nào cũng xem di động, nhưng thấy được nhất định sẽ trả lời anh." Viên Tinh Châu đồng ý, lại giục hắn, "Anh mau trở về nghỉ ngơi đi, đừng quá liều mạng."
"Lại đây." Diệp Hoài xụ mặt mà vẫy tay về phía cậu.
Viên Tinh Châu bất giác nhoẻn cười, ngoan ngoãn đi tới.
Diệp Hoài kéo cánh tay của cậu qua, trước mặt bàn dân thiên hạ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ở trên môi cậu nhẹ nhàng hôn một cái.
"Đóng dấu rồi." Diệp Hoài dán sát bờ môi của cậu, nhẹ giọng nói, "Về sau không được để cho người khác hôn nữa."
Hai người đã đi đóng phim, thì trong những phân cảnh liên quan đến tình cảm chẳng thể nào tránh được ôm hôn các thứ, nhưng mà Viên Tinh Châu lúc này lại không muốn phá hỏng bầu không khí. Hơn nữa nếu Diệp Hoài lúc đi đóng phim với người khác, Viên Tinh Châu chỉ mới nghĩ đến trường hợp kia đã nhịn không được ghen tuông đến vặn vẹo......
Đương nhiên ghen thì ghen thế thôi, công việc vẫn là phải duy trì. Không thể làm chướng ngại vật trên con đường phát triển của đối phương.
-
"Cảnh hôn không được, tuyệt đối không thể." Ở buổi họp mặt đọc kịch bản, người đại diện của nữ chính lần lượt đưa ra từng lời kiến nghị sửa kịch bản, "Cảnh hôn ở chỗ này có thể xóa bỏ luôn được không? Hoặc là lợi dụng góc máy, chỉ cần có concept đó là được rồi."
*nguyên văn: 意境 (ý cảnh), mình tạm thời chưa tìm được từ tiếng Việt, nhưng từ tiếng Anh gần nghĩa nhất có lẽ là concept, artistic concept, dạng như cách sắp xếp, bố cục của một bối cảnh sao cho nêu bật lên được chủ đề mà nghệ sĩ muốn truyền tải.
Viên Tinh Châu mới trở về từ chỗ của Diệp Hoài, trưa hôm đó liền nhận được tin báo, đạo diễn tổ chức một buổi họp mặt đọc kịch bản, địa điểm lại ở một khách sạn cách nhà cậu không xa, người sắm vai nữ chính, Trình Trình, đã làm thủ tục vào ở, lại qua mấy ngày nữa sau khi những nhân viên công tác khác đều vào đúng vị trí, bọn họ sẽ chính thức khởi quay.
Mà trong vòng mấy ngày nay, đó là thời gian để tất cả mọi người tập hợp cùng nhau đọc kịch bản, bất kể là diễn viên chính hay là diễn viên phụ, có ý kiến đều nhanh chóng đề ra, nếu không chờ đến sau khi đoàn phim khởi động máy, kịch bản đã chốt xong, bất kể là ai cũng không thể sửa kịch bản.
Viên Tinh Châu không có ý kiến gì đối với phần của mình, thế nhưng yêu cầu của nữ chính lại nhiều, mà còn đều là cảnh quay hai người diễn phối hợp, cho nên phần của cậu cũng phải thay đổi theo.
Đổi tới đổi lui, tiếp xúc tứ chi của hai người đã thiếu nay lại càng thiếu.
Viên Tinh Châu nhất thời dở khóc dở cười, như vậy Diệp Hoài trái lại là yên tâm, tuy vậy bộ phim này chỉ sợ quay không được suôn sẻ.
Dù sao trong các bộ phim truyền hình có vai chính là nữ, hầu hết các nhân vật nam đều là nhân vật mang tính công năng.
Nam chính giống như Viên Tinh Châu vậy thì thuộc về kiểu thần tượng điển hình, hình tượng hoàn mỹ, tính cách cao ngạo lạnh lùng, mà với hình tượng như vậy, phương pháp biểu đạt tình cảm gần như đều trốn không thoát một loạt thao tác cơ bản như là chống tường cưỡng hôn*.
*cả nhà google kabe-don nhé =))
...... Tuy rằng rất không đúng lúc nghĩ tới Diệp Hoài, nhưng Viên Tinh Châu lại không thể không thừa nhận, thiết lập của nhân vật này và Diệp Hoài thật sự có vài phần tương đồng, mà Diệp Hoài vào những thời khắc bá đạo tình cờ, cũng đích thực làm người say mê đến nỗi không tài nào rời mắt nổi.
Nếu đem cắt hết những phân cảnh hormone bùng nổ đó đi, vậy thì kiểu nhân vật thần tượng này, sẽ dễ dàng mất đi những điểm sáng.
Biên kịch đã sửa đổi nhiều bản, chỗ này bằng mọi giá không muốn sửa, nhưng mà nữ chính có địa vị lớn trong nghề, độ phổ biến toàn dân cao, cuối cùng tranh cãi nửa ngày, vẫn là bất đắc dĩ xóa đi theo ý của bọn họ.
"Không phải là nhằm vào cậu." Sau buổi họp mặt ngày đó, người đại diện của nữ chính chủ động tìm đến Viên Tinh Châu, cười nói trò chuyện với cậu, "Người nhà của Trình Trình yêu cầu như vậy, cho nên chỉ có thể cải biến từng cái. Kỳ thật Trình Trình nguyện ý làm bạn diễn của cậu, cũng là bởi vì cậu đã kết hôn, sẽ không bị gán ghép CP người thật. Cậu đừng để ở trong lòng nhé."
Trình Trình ở trong lĩnh vực phim truyền hình đã là tiểu hoa tuyến một, tỷ lệ người xem luôn đảm bảo, Viên Tinh Châu lại là lần đầu tiên diễn vai chính, so với đối phương là người mới hoàn toàn, bởi vậy không dám có ý kiến gì.
"Không có không có," Viên Tinh Châu cười nói, "Có thể làm bạn diễn với chị Trình là niềm vinh hạnh của tôi."
"Cậu mang theo bao nhiêu bộ quần áo?" Người đại diện của Trình Trình lại hỏi.
Viên Tinh Châu ngớ người.
Đối phương so với cậu còn kinh ngạc hơn: "Cậu không phải là chưa chuẩn bị gì hết đấy chứ? Trình Trình nhà chúng tôi còn mang theo hơn hai trăm bộ đây này."
Viên Tinh Châu: "......"
Tuy rằng bộ phận trang phục, hóa trang và đạo cụ thuộc đoàn phim của đạo diễn Lận hiếm khi làm xấu mặt, nhưng cũng tuyệt đối không đến mức là hàng cao cấp, đều là những mặt hàng cơ bản và phổ thông, dù sao kinh phí của đoàn phim cũng có hạn, đạo diễn Lận cũng không theo đuổi thẩm mỹ giống như đạo diễn của Diệp Hoài.
Nhưng mà vai diễn lần này của Viên Tinh Châu chính là một thần tượng đỉnh cấp, thu nhập dùng đến đơn vị trăm triệu mà tính, nếu người đại diện này của Trình Trình chơi một thân hàng hiệu, cậu lại ăn mặc trang phục rẻ tiền, như vậy rõ ràng không quá thích hợp.
Viên Tinh Châu gặp phải vấn đề nan giải mới, chỉ đành phải tranh thủ thời gian trước khi khởi quay, tự mình xoay sở bổ cứu. Nhưng năm nào cậu cũng bị người của giới thời trang mỉa mai châm biếm, không có chút lòng tin tưởng gì đối với thẩm mỹ của chính mình, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể xin sự trợ giúp của Diệp Hoài.
"Em cũng không mua nhiều, chỉ mua mấy bộ để mặc trong những phân cảnh lớn," Viên Tinh Châu dùng nhãn dán đề ra một đoạn yêu cầu "xuất hiện với trang phục lồng lộn" lên trên kịch bản, sau đó nói với Diệp Hoài, "Anh có thể cho em một vài ví dụ tham khảo sao? Thẩm mỹ của em không tốt."
"Ai nói thẩm mỹ của em không tốt?" Diệp Hoài đặt điện thoại ở tủ đầu giường bên cạnh, nhoài cả người lên chăn một cách đầy lười nhác, nhìn màn ảnh hỏi, "Tôi không đẹp à?"
"...... Lại chưa nói anh." Viên Tinh Châu bị hắn chọc cười, bày ra vẻ mặt chịu không nổi mà lắc đầu, "Đang nói chính sự với anh mà, anh mau giúp em đi nào."
Diệp Hoài nghe lời này ánh mắt khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là nghĩ tới việc gì đó làm mình cảm thấy thú vị. Viên Tinh Châu nhướng mày dò hỏi, Diệp Hoài lại cười hềnh hệch, không chịu mở miệng.
"Quần áo của tụi mình từa tựa nhau, em mặc của tôi là được." Diệp Hoài nói, "Em tới phòng tôi thử xem."
Viên Tinh Châu sửng sốt, tuy rằng hai người đã bắt đầu yêu đương rồi, nhưng vẫn cứ cảm thấy làm vậy dường như không thích hợp.
"Phần thù lao đóng phim em chia cho tôi xem như phí trưng diện." Diệp Hoài lại nhìn ra sự đắn đo của cậu, thúc giục nói, "Mau đi thử xem, tôi muốn nhìn."
Viên Tinh Châu nghĩ một lát, hình như là cũng có lý. Đành phải giơ điện thoại di động, xoay người đi tới phòng của Diệp Hoài.
Chân của Diệp Hoài dài hơn cậu, vai cũng rộng hơn một chút, bởi vậy áo quần cũng lớn hơn một cỡ so với Viên Tinh Châu. Cũng may không khác nhau nhiều lắm, cùng một bộ đồ, Diệp Hoài mặc lên thì trông cool ngầu, Viên Tinh Châu mặc vào lại có vẻ hơi rộng thùng thình, trông ngoan ngoãn đáng yêu ngoài ý muốn.
"Thế này đi, lát nữa tôi nhờ người xếp quần áo đưa qua cho em." Diệp Hoài nói, "Quay qua đây tôi xem nào."
Viên Tinh Châu liền xoay người, cho hắn xem chính diện.
"...... Thật là đẹp." Diệp Hoài nhìn đăm đăm vào màn hình, thở dài: "Muốn hôn em, làm sao bây giờ?"
"Vậy thì hôn đi chứ!" Viên Tinh Châu cười rộ lên, "Hôn thỏa thích, muốn hôn ở đâu thì hôn ở đó."
Diệp Hoài ở bên kia giương mắt nhìn, bứt rứt vô cùng: "...... Nhớ rõ lời em nói."
Viên Tinh Châu đặc biệt thích hắn như vậy, nhịn không được cười ha ha.
Quần áo của Diệp Hoài đích thực là mặc lên rất đẹp, ngay cả chính Viên Tinh Châu cũng cảm thấy phảng phất thay đổi cả khí tràng. Cậu cũng không nhịn được mà muốn đặt mua mấy bộ quần áo xa hoa một chút, cũng không cần mua nhiều, chỉ để cho những lúc đi ra ngoài cùng với Diệp Hoài, đừng kéo thấp đẳng cấp của đối phương là được.
Viên Tinh Châu chẳng mấy khi nảy sinh xúc động với việc ăn diện, rồi lại nghĩ sang hướng khác, chẳng trách sao khái niệm về vẻ đẹp cao nhã và nghệ thuật rất dễ dàng chuyển biến thành hình dạng là vật chất và tiền bạc. Loại đồ vật thuộc đẳng cấp này, thuần túy chính là cả gia tài.
Tháng 12, bộ phim mới của Viên