Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

"Những gì thầy Viên dạy trò đều nhớ kỹ rồi."


trước sau

*để cho quen thuộc thì trong cuộc thi, mình sẽ để cách gọi "cố vấn viên/huấn luyện viên" của Viên Tinh Châu là mentor.

-----------------------

Viên Tinh Châu cả người như bị sét đánh, trợn trừng mắt mà quay đầu một cách cực kỳ chậm rãi...... Quả nhiên, từ đằng sau máy quay lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Diệp Hoài còn rất đắc ý, nhướng mày với Viên Tinh Châu, đám thực tập sinh ở phía sau tức khắc lại ồn ào lên.

Viên Tinh Châu ngay lập tức đỏ bừng cả mặt, kinh ngạc mà tròn xoe mắt: "Sao anh lại tới đây?",

"Sao tôi lại không thể tới?" Diệp Hoài trốn ở đằng sau camera, cười nói, "Tôi chính là người nhà của mentor! Tổ sản xuất chương trình đặc biệt cắt cử tôi tới đây giám sát."

Viên Tinh Châu nhìn hắn đầy hoài nghi, Diệp Hoài có thể trà trộn vào được, khẳng định là đã thông đồng cùng với tổ sản xuất chương trình từ trước. Hay là chỗ này muốn bày trò chơi khăm?

Nhưng mà camera đều đang bật, cậu có chuyện cũng không tiện hỏi lung tung.

Diệp Hoài thấy cậu mãi mà chẳng nói chuyện, ngược lại có chút không vui, nhìn cậu hỏi: "Thầy Viên không muốn tôi tới đây à?"

"Sao có thể!" Viên Tinh Châu quả thật dở khóc dở cười, duỗi tay vỗ hắn, "...... Đừng quậy."

"Diệp Hoài là khách mời đặc biệt của tập này." Cameraman còn lại rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng, lại chào hỏi Viên Tinh Châu, "Chào thầy Viên."

Viên Tinh Châu ngẩng đầu vừa nhìn, tức khắc bị dọa hết hồn.

Cameraman còn lại có phải là nhân viên công tác gì đâu, rõ ràng là Phó Thịnh!

Viên Tinh Châu lại vội vàng bắt tay với Phó Thịnh.

Phía sau có nhân viên công tác đi tới, nhận lấy máy móc, Phó Thịnh và Diệp Hoài mỉm cười giao lại cho bọn họ, cùng Viên Tinh Châu đi tới một bên.

"Thầy Phó cũng là khách mời ạ?" Viên Tinh Châu kinh ngạc nói, "Ban nãy em hoàn toàn không nghe ra được là anh."

"Đương nhiên là nghe không ra rồi." Phó Thịnh thay đổi âm điệu, dùng giọng cậu bé bút chì Shin-chan nói, "Thật là nhiều em trai nhỏ quá đi à......"

Viên Tinh Châu: "......"

Đám em trai nhỏ lại không biết ảnh đế đang nói cái gì, thấy gã nhìn về phía khu vực huấn luyện, căng thẳng mà sôi nổi bận rộn lên, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho ba người.

Nhưng mà Phó Thịnh lại không phải là đến để tham gia chuơng trình.

Em họ của gã cũng là một trong số các thí sinh, Phó Thịnh đến đây cổ vũ cho em họ. Còn Diệp Hoài thì lại là khách mời đặc biệt của tập này, vốn dĩ hẳn là ngày mai mới xuất hiện, nhưng hắn nóng lòng, đến sớm hơn Viên Tinh Châu nửa ngày.

Hai người này buổi chiều gặp được, đều cảm thấy mười phần ngoài ý muốn, tụm vào một chỗ hàn huyên chuyện đóng phim. Nghe nói Diệp Hoài nhận kịch bản mới, lại là bạn diễn của Hàn Xuyên, Phó Thịnh tức khắc trở nên đồng cảm.

"Cái cậu Hàn Xuyên này ấy à......" Phó Thịnh nói, "Không dễ gần cho lắm. Năm ấy thời còn đi học, hắn là người có thể chịu khổ nhất ở trong lớp chúng tôi, ý chí cao, nhưng thầy giáo đánh giá hắn diễn xuất dùng sức quá nhiều, vì vậy cho điểm thành tích không phải là quá tốt, hắn bèn rất không phục, cho rằng thầy giáo có chuyện mờ ám. Sau này đi ra đóng phim, cũng là như vậy......"

Diệp Hoài: "......"

"...... Còn có chút căm ghét bọn nhà giàu." Phó Thịnh nói, "Cơ mà chúng tôi kể từ khi tốt nghiệp cũng chưa từng liên hệ, bây giờ hắn lấy được giải, cũng coi như khổ luyện thành tài, có lẽ là đã khác với trước kia."

Diệp Hoài lại biết, nếu như thật sự đã khác, thì Phó Thịnh sẽ không nhắc nhở mình. Mọi người đều ở trong cái ngành này, tuy rằng hai người không liên hệ, thế nhưng vòng tròn xã giao chung đụng nhiều như vậy, muốn tìm hiểu tình hình cũng không khó.

"Cậu vừa mới bấm máy đã chạy ra bên ngoài, thật sự không thành vấn đề?" Phó Thịnh ghếch một chân lên, hớn hở hỏi.

Diệp Hoài đến cũng đã đến rồi, bèn nói: "Không sao, phân cảnh của tôi đều ở phía sau mà. Phải trước tiên ghé qua thăm bà xã, phải làm cho cả bầy chó săn nhỏ trong căn phòng này biết là tôi đang canh chừng bọn họ chứ."

"Ra là đến canh chừng." Phó Thịnh không hề an ủi hắn, ngược lại là hơi có xu hướng cười trên nỗi khổ của người khác, "Em họ của tôi nói, mentor mà cả bọn mong đợi nhất chính là Tinh Châu, còn có người là fan của em ấy."

Diệp Hoài: "......"

"Cùng với mentor ca hát này, nhảy nhót này, ăn một bữa cơm này...... cảm nhận sức quyến rũ từ nhân cách của mentor ở cự ly gần." Phó Thịnh bày ra vẻ mặt thích thú, chặc lưỡi nói, "Cậu xem, căn phòng này tràn ngập hơi thở thanh xuân, thật khiến cho lòng người xao xuyến quá mà."

- -

Viên Tinh Châu không biết Phó Thịnh đã đào cho cậu một cái hố, lúc này thấy Phó Thịnh ở đây, còn tưởng rằng đối phương có thể làm sống động bầu không khí một phen. Kết quả Phó Thịnh sau khi chỉ vào em họ của mình, nhờ vả cậu chiếu cố thêm, bèn đứng chầu ở một bên chuẩn bị hóng trò vui.

Viên Tinh Châu: "......"

"Phỏng vấn thầy Viên một chút." Diệp Hoài cầm một xấp giấy ở trong tay, cuộn tròn lại thành microphone, giả vờ giả vịt hỏi cậu: "Giờ này khắc này, đối mặt với nhiều tuyển thủ trẻ tuổi như vậy, hiện tại cảm nghĩ của thầy là như thế nào?"

Camera ở ngay đằng sau, trên người Viên Tinh Châu cũng mang theo micro, cơ bản là không dám ăn nói bừa bãi, chỉ có thể trung quy trung củ* nói: "Cảm nghĩ sao ạ, trong lòng tôi tràn đầy kỳ vọng đối với buổi biểu diễn ngày mai......"

*trung quy trung củ: vừa phải, đúng quy tắc, tiêu chuẩn.

Diệp Hoài đưa lưng về phía camera, nhướng mày liếc cậu một cái, theo sau đôi mắt xinh đẹp đảo một vòng, bĩu môi ra vẻ ghét bỏ.

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu xém tí thì phì cười, đành phải dùng sức nhịn xuống.

"Còn gì nữa không?" Diệp Hoài truy vấn.

"...... Còn nữa," Viên Tinh Châu nói, "Bọn họ đều quá nghiêm túc, hiện tại đã sắp 11 giờ, bọn họ vẫn đang luyện tập......"

Tuy rằng chỉ là cảnh ngoài lề, nhưng cậu cũng không muốn để cho ống kính máy quay tập trung ở trên người mình, cậu xoay người đi vài bước về phía khu vực huấn luyện, sau đó tránh đi, ra hiệu cho cameraman quay các thực tập sinh ở đằng sau.

Diệp Hoài liếc cậu một cái, theo đó tiến sát lại gần.

Viên Tinh Châu thừa dịp không ai để ý, giấu một tay ở sau lưng, cấu eo hắn một cái đầy hung ác.

"Shhh --" Diệp Hoài không rõ tại sao, nhưng mà tâm trạng dường như tốt lên, hạ thấp giọng, kéo dài âm điệu mà hỏi cậu: "Thầy Viên, thầy thích loại hình tuyển thủ nào?"

Viên Tinh Châu lườm hắn một cái, theo sau mặt đỏ bừng lên.

"Loại hình tuyển thủ nào" vốn dĩ là một câu đùa, nói rằng đàn ông ở trên một phương diện nào đó, lúc còn trẻ thì thể lực tốt, là loại hình sức lực, đấu đá lung tung không đâu địch nổi.

Trưởng thành hơn một chút lại chuyển sang loại hình kỹ xảo, thể lực không đủ thì có mánh khóe bù lại. Cho đến sau này tuổi càng lớn, thì sẽ trở thành loại hình thiên về cảm giác, dùng ngôn ngữ để trợ hứng, tưởng tượng một chút......

Viên Tinh Châu ban đầu không biết mấy thứ này. Mãi cho đến trước lần chia xa gần đây nhất, lúc cậu oán trách thể lực của Diệp Hoài quá tốt, cứ bắt đầu lăn lộn là không biết tiết chế,

Diệp Hoài giảng cho cậu nghe, nhắc nhở cậu quý trọng loại hình sức lực giống như mình.

Hai người hi hi ha ha náo loạn một trận, mà cũng cách đây chưa được mấy ngày, ấn tượng dĩ nhiên còn khắc sâu.

Nhưng mà những câu đùa chuyện "giường chiếu" hai người tâm sự thầm kín với nhau thì còn được, hiện tại khắp nơi đều là camera, trước mặt nhiều người như vậy...... Viên Tinh Châu vốn dĩ đã không tính là da mặt dày, làm sao có thể chống đỡ nổi.

Cậu đỏ mặt, trừng mắt nhìn Diệp Hoài một cái đầy cảnh cáo, theo sau lại nghĩ tới trên người mình còn có micro, nếu không trả lời thì ngược lại dễ làm cho người khác hiểu sai, đành phải lấp lửng nói: "Loại hình nào cũng thích."

Diệp Hoài "ồ" một tiếng, lại không có ý tứ buông tha cậu: "Loại hình cảm giác cũng thích sao?"

Viên Tinh Châu: "!!!"

"Anh hỏi hát hay là nhảy?" Viên Tinh Châu lại lườm hắn, không tiếng động mà uy hiếp một phen, ngữ điệu lại rất ôn hòa mà nói, "Nhảy thì đương nhiên là thích loại hình sức lực, còn nếu là hát, loại hình cảm giác rất hiếm thấy, nhưng nếu có thể nắm bắt được cảm xúc cho chuẩn xác, vậy thì rất giỏi. Tất nhiên là mỗi một loại hình khác nhau đều có ưu thế riêng, sở thích của cá nhân em sẽ không ảnh hưởng đến việc đưa ra phán đoán."

"Như thế à......" Diệp Hoài nghiêm trang gật đầu, nhìn về phía giữa trường quay, "Động tác phải mang theo sức lực, giọng ca phải gợi lên cảm xúc."

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu nghi hoặc mà nhìn hắn, vẫn cứ cảm thấy người này là đang "lái xe"*.

*lái xe bên bển là chỉ ý nghĩ/trò đùa/hành động tục tĩu, liên quan đến chuyện XXX.

Mà vẻ mặt đầy hưng phấn của Diệp Hoài, lại khiến người không thể không đề phòng người này lại tiếp tục hỏi ra cái gì khác nữa.

May mắn thay, cậu bé trợ lý lo lắng cậu chưa ăn xong bữa, sau khi đặt đồ ăn giao ở khách sạn rồi lập tức chạy qua đón cậu về nghỉ ngơi, Viên Tinh Châu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu và Diệp Hoài cùng nhau đi ra ngoài, suốt dọc đường cười tủm tỉm mà chào hỏi nhân viên công tác, nhưng mà chờ đến lúc hai người lên xe, lại ngay lập tức trở mặt.

"Thật quá đáng!" Viên Tinh Châu cả giận nói, "Em đến đây để làm thầy giáo! Anh cứ hỏi cái gì đâu đâu thế!"

"Trò biết mà, thầy Viên." Diệp Hoài bày ra vẻ mặt vô tội, nói, "Trò hỏi không đúng chỗ nào sao?"

Viên Tinh Châu: "......"

"Động tác phải có sức lực, giọng ca phải có cảm xúc." Diệp Hoài vuốt vuốt tóc, nhìn cậu nghiêm túc nói, "Những gì thầy Viên dạy trò đều nhớ kỹ rồi."

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu vừa nãy tinh thần căng thẳng, lúc này thả lỏng lại, mới phát hiện tóc của Diệp Hoài đã ngắn đi một chút, hơn nữa tóc mái còn được thổi phồng lên giống như mấy cậu nhóc kia, rũ xuống một cách tự nhiên, thoạt trông hoàn toàn giống như sinh viên hai mươi mấy tuổi.

Hắn lại còn mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, khóa kéo kéo đến tận cổ, lúc này duỗi thẳng đôi chân dài, quả thật làm người suy đoán không biết là hotboy từ trường nào ra.

Diệp Hoài chớp chớp mắt nhìn cậu.

Viên Tinh Châu thầm mắng một câu ở trong lòng, vô cùng không tiền đồ mà yên lặng ngồi trở lại.

Cậu bé trợ lý lái xe đưa người về khách sạn, vừa mới đến quầy lễ tân, đã nhận được ám thị của Viên Tinh Châu.

"Cậu tự đăng ký thêm cho mình một phòng đi." Viên Tinh Châu ửng hồng cả lỗ tai, tầm mắt thả bay đi chốn khác, vội vàng nói với trợ lý, "Buổi tối thì nhờ khách sạn đưa đồ ăn tới phòng cho cậu, tính cả vào tiền phòng, cuối tháng thanh toán luôn cho cậu một thể."

"Vâng ạ" Trợ lý sao có thể không hiểu lời này, gật đầu lia lịa với vẻ mặt bình tĩnh, "Viên ca yên tâm, vậy em sẽ gặp lại anh vào 10 giờ sáng mai nhé."

Viên Tinh Châu ho nhẹ một tiếng, xấu hổ gật đầu. Bấy giờ mới xụ mặt, cùng Diệp Hoài tiến vào trong thang máy, sau đó đi lên tầng, quét thẻ vào cửa, lập tức bỏ qua xe đẩy đựng đồ ăn ở phòng khách, thẳng tiến vào bên trong phòng ngủ.

Hai người lăn lộn đến trên giường, hôn tới hôn lui, quần của Viên Tinh Châu đã không thấy đâu nữa.

Áo ngoài của Diệp Hoài cũng bị cởi ra, lộ ra chiếc áo ba lỗ thể thao bó sát ở bên trong, quả thật giống hệt như nam thần hệ thể thao mới bước ra khỏi sân bóng, đường nét cơ bắp trên cẳng tay rõ ràng, mọi lỗ chân lông đều phun trào hormone......

"Thầy Viên," Diệp Hoài hiển nhiên là tìm được tình thú mới, ấn bả vai của Viên Tinh Châu, từ trên cao nhìn xuống mà thẩm vấn, "Tối nay vui vẻ chứ"

Viên Tinh Châu bị hắn gọi tới gọi lui, thật đúng là có một loại ảo giác rằng mình là thầy giáo, hiện tại đang bị học sinh "làm", cảm giác xấu hổ quả thực muốn bùng nổ.

Cậu liếm môi, nghiêng đầu đi, rồi lại bị Diệp Hoài ngắt cằm quay trở về, bị buộc phải đối mặt.

"Ừm......" Viên Tinh Châu chỉ đành phải thận trọng mà trả lời, "Gặp được anh ở đây...... rất vui vẻ."

Diệp Hoài nghe vậy nhướng mày mỉm cười, sau đó đè lên người cậu với vẻ mặt vô tình, dưới tay hoạt động một phen.

Viên Tinh Châu lập tức muốn co chân, nhưng rồi lại bị chân của Diệp Hoài chặn lại.

Động tác của Diệp Hoài thô lỗ hơn so với ngày thường một chút, lại còn cố ý dùng móng tay kích thích những vùng nhạy cảm của cậu, phảng phất thật sự giống như là một đứa học sinh không quá thành thạo. Nhưng mà như vậy lại mang sự kích thích càng mãnh liệt hơn đến cho Viên Tinh Châu.

Viên Tinh Châu cơ bản là không áp chế được từng cơn thở dốc, cuối cùng dứt khoát kêu ra tiếng.

"Còn chưa ăn cơm đâu, thầy Viên," Diệp Hoài ở bên tai cậu hỏi, "Cho thầy ăn chuối của học sinh có được không --"

Viên Tinh Châu: "......"

Câu này biến thái quá đi mất......

Viên Tinh Châu nói: "Được." Hai người lại hoán đổi vị trí, đổi thành Viên Tinh Châu ngồi quỳ ở trên giường.

Loại sự tình này tuy rằng đã quen thuộc, nhưng mà một khi cảnh tượng mô phỏng được thêm vào, cảm giác ấy thực sự vô cùng khác biệt.

Rất sảng khoái......

Viên Tinh Châu thậm chí cảm nhận được chính mình nhạy cảm hơn so với ngày thường rất nhiều lần, cậu một mặt hưởng thụ, một mặt lại không khỏi than khóc ở trong lòng, đã trót làm thế này rồi, về sau còn nhìn thẳng người khác gọi mình là thầy kiểu gì được nữa đây......

=========================================================

Editor: Anh Hoài thật biết chơi:))))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện