Học sinh Diệp Hoài cần cù chăm chỉ, xong việc rồi lại bàn bạc cả buổi với thầy Viên về việc nên đi đâu chơi.
"Sáng sớm đi học vờ như không quen biết, tối đến hẹn hò lại nồng nhiệt như sói như hổ, uầy ôi ~" Diệp Hoài nằm ngửa ở trên giường, gác chéo chân đung đưa qua lại đầy phấn khởi, lại duỗi tay ngoắc lấy áo ngủ của Viên Tinh Châu, "Thầy Viên thấy có ok không?"
Viên Tinh Châu suy nghĩ một lát, nói: "Thầy thấy nên tẩn trò một trận mới là ok nhất."
Diệp Hoài: "......"
"Anh đang phải đóng phim, sao tự dưng lại đi làm khách mời đặc biệt?" Viên Tinh Châu quay mặt sang, mặt đối mặt với hắn, "Hơn nữa cũng không nói với em một tiếng nào, em chỉ lo căng thẳng thôi, cũng chẳng nghĩ được gì hết."
"Em căng thẳng cái gì?" Diệp Hoài liếc xéo cậu, "Thật muốn đi tằng tịu với mấy nhóc em trai đấy à."
Viên Tinh Châu cười thò chân đá hắn một cái.
Diệp Hoài tóm lấy cổ chân của cậu, lúc này mới cười nói: "Tổ sản xuất chương trình đã lên kế hoạch từ sớm rồi, Ôn Đình nói bọn họ phải cho em một niềm vui bất ngờ, sau đó nhờ hai đứa mình......"
Viên Tinh Châu hốt hoảng: "...... Dạy cho các thiếu niên yêu sớm ở trong nhóm nhạc?"
Diệp Hoài cười ha ha: "Em chọc tôi cười chết, nếu như vậy thật thì các fan có thể xách dao qua chém giết luôn."
Viên Tinh Châu ngó qua hắn một cái, sau đó lập tức sáng tỏ.
"Nhờ hai đứa mình kết hợp, hồi tưởng năm đó sao?"
"Phải." Diệp Hoài cười nói, "Bọn họ vốn dĩ muốn mời hết tất cả các thành viên của ST, thế nhưng liên hệ một vòng, những người khác hoặc là đã giải nghệ, hoặc là sự nghiệp không quá thành công, kéo tới đây không đủ dội cho các tuyển thủ một gáo nước lạnh*."
*dội một gáo nước lạnh: ở đây ý nói dạy dỗ, răn đe một cách nghiêm khắc.
Dư lại chỉ có hai người bọn họ và Nguyên Trừng là vẫn còn khá, nhưng mà Viên Tinh Châu vừa mới giằng co một trận đại chiến với Nguyên Trừng, tổ sản xuất chương trình cũng đã liên hệ với ê-kip của Nguyên Trừng hai lần, thế rồi ngay sau đó lại vì Viên Tinh Châu mà trở mặt đổi người, lúc này tìm tới tìm lui, cũng chỉ có mỗi Diệp Hoài.
Nhưng mà hai người kết hợp thì rất dễ lôi kéo sự quan tâm của mọi người sang đề tài CP, bởi vậy trong lúc ghi hình cần phải đặc biệt chú ý.
"Ngày mai trong lúc ghi hình, tôi sẽ là bạn chung nhóm của em!" Diệp Hoài học kiểu uốn éo của con sâu mà rúc qua một cách đầy ấu trĩ, dính ở trên người của Viên Tinh Châu, "Ầy, thật tốt, lại được đứng trên cùng một sân khấu với em!"
Hắn cảm thán chính là việc đồng thời ghi hình cho chương trình, nhưng mà ai ngờ sáng sớm hôm sau, tổ sản xuất chương trình đi qua thảo luận, yêu cầu hai người chuẩn bị một tiết mục biểu diễn.
Diệp Hoài: "......"
"Chỉ biểu diễn một đoạn thôi." Nhân viên công tác thấy hắn không quá tình nguyện, ôn tồn mà thương lượng với hai người, "Ca khúc thì tùy theo hai thầy tự chọn...... Đến lúc đó chúng tôi sẽ sắp xếp sao cho lúc màn PK đầu tiên kết thúc, sau đó thuận theo đề nghị của các tuyển thủ, hai thầy ứng phó biểu diễn ngay tại chỗ. Như vậy có được không?"
"Đương nhiên không thể được!" Diệp Hoài lập tức nói, "Tôi đã quên hết sạch từ lâu rồi."
"Chúng tôi chuẩn bị huấn luyện viên vũ đạo thì sao?" Nhân viên công tác lại hỏi, "Chỉ một phút đồng hồ thôi, OK chứ?"
Có thầy dạy vũ đạo hướng dẫn, có lẽ học sẽ nhanh hơn một chút, hơn nữa lại là một ca khúc nhóm nhạc đã từng biểu diễn trước đây...... Đương nhiên quan trọng nhất chính là, hai người đã cầm không ít tiền cát-sê, yêu cầu của tổ sản xuất chương trình cũng không tính là quá đáng.
"Em cảm thấy thế nào?" Diệp Hoài trở nên do dự, nhìn về phía Viên Tinh Châu.
"Trước tiên cứ thử luyện tập xem sao cái đã." Viên Tinh Châu cười cười, nói với nhân viên công tác, "Ngay bây giờ vẫn chưa thể hứa với các bạn, nếu hai chúng tôi luyện tập thấy ổn, vậy sẽ biểu diễn tiết mục hai người. Nếu không ổn, đến lúc đó tôi sẽ solo một đoạn, như vậy thì thế nào?"
Cậu chủ động đưa ra kế hoạch B, nhân viên công tác như trút được gánh nặng, vội vàng gật đầu: "OK, cảm ơn thầy Viên."
"Em có thời gian luyện tập sao?" Đám người đi rồi, Diệp Hoài bày tỏ sự nghi hoặc.
Nhiệm vụ chủ yếu của khách mời đặc biệt bọn họ là hướng dẫn ở phía sau hậu trường, lúc tuyển thủ đang luyện tập thì bọn họ sẽ lượn lờ qua các phòng, vờ vịt đưa ra nhận xét và chỉ vẽ vài câu, làm công tác xây dựng tâm lý cho mọi người, ngoại trừ một ngày ghi hình cuối cùng, xét ở thời gian tổng thể thì vô cùng thư thả.
Viên Tinh Châu cùng với ba vị khách mời cố định khác lại phải ghi hình toàn bộ quá trình thi đấu, thời điểm tuyển thủ nghỉ ngơi bọn họ còn phải mở họp, cho nên thời gian sẽ eo hẹp hơn rất nhiều.
"Chắc là có thôi." Viên Tinh Châu nói, "Ba ngày cơ mà, ba ngày chẳng lẽ còn dành không ra một ít thời gian?"
Thời bọn họ còn trình diễn trong nhóm nhac, cũng có thời điểm cường độ cao, nửa ngày luyện xong một bài nhảy. Dạo này Viên Tinh Châu cảm thấy trạng thái của chính mình không tồi, hẳn là không có vấn đề lớn.
Buổi chiều, buổi ghi hình của《 Truy Mộng Thiếu Niên* 》 chính thức bắt đầu.
*tên chương trình dịch là "thiếu niên theo đuổi ước mơ", ở đây mình để nguyên phiên âm tiếng Trung cho ngắn và sang, và cũng giữ lại chất thơ.
Viên Tinh Châu và ba vị khách mời cố định khác tiến vào phòng thu, gần sát giờ chọn ra bài hát chủ đề《STAR》 của nhóm nhạc năm ấy, gửi cho tổ sản xuất chương trình.
Xét cho cùng, bởi vì là ca khúc chủ đề của nhóm, bọn họ lúc trước luyện tập 《STAR》 trong khoảng thời gian dài nhất, sau đó trình diễn cũng nhiều nhất, ấn tượng sẽ sâu sắc hơn, hai người luyện tập qua một chút là có thể tìm lại được cảm giác.
Nhưng mà ai ngờ ghi hình show truyền hình vất vả hơn rất nhiều so với cậu tưởng tượng. Ngày đầu tiên của vòng sơ tuyển, ghi hình liên tục từ hai giờ chiều cho đến tận ba giờ sáng mới vừa vặn kết thúc.
Ngày hôm sau các tuyển thủ chuẩn bị cho trận PK đầu tiên, từng người quay về phòng luyện tập chuẩn bị, Viên Tinh Châu còn phải tham dự cuộc học với tổ sản xuất chương trình, căn cứ vào vòng sơ tuyển và các tư liệu trước đó, phân tích và xác định tính viral của các tuyển thủ.
Trong số này dĩ nhiên có những đối tượng mà tổ sản xuất chương trình muốn tập trung chiếu cố, thế nhưng phần lớn những người khác, cảnh quay nhiều hay ít thì lại hoàn toàn được quyết định bởi cái duyên với khán giả và khả năng lôi cuốn sự chú ý của chính mình.
Mà hai yếu tố này, ở thời điểm ban đầu hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của độ nhận diện. Chẳng hạn như giá trị nhan sắc cao, khiếu ăn nói hài hước, tính cách lập dị......
Cái gọi là "hưởng nhờ thực lực" ngược lại là chiếm tỷ lệ không lớn, bởi vì phần ca hát cuối cùng đều sẽ chỉnh âm, mà phần vũ đạo, đa số người xem chỉ có thể lờ mờ đánh giá được có đẹp mắt hay không, còn tuyển thủ nào càng chuyên nghiệp hơn thì không hiểu.
Viên Tinh Châu chọn tới chọn lui, phát hiện không ít tuyển thủ phái thực lực có diện mạo đẹp, ấy vậy mà chẳng hề có cảm giác tồn tại gì. Tổ sản xuất chương trình thảo luận cả buổi, chọn ra phương hướng tuyên truyền và nhân vật chủ đề, cậu bèn tự mình chạy tới một bên, một lần nữa đi xem lại tư liệu của các tuyển thủ đó.
Thế nhưng sau khi đã nghiêm túc xem qua một lần nữa, cậu xoa bóp cổ ngồi thẳng, lại ỉu xìu một hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười bất đắc dĩ.
—— Trên người những tuyển thủ này thế mà hoặc ít hoặc nhiều đều có bóng dáng của cậu trong quá khứ.
Bọn họ đều là những người không quá am hiểu việc biểu đạt bản thân, hoặc là sợ ống kính máy quay, hoặc là tính cách hướng nội, hoặc là đơn thuần không muốn nói mấy lời màu mè hoa mỹ. So sánh với các tuyển thủ có sức nóng truyền thông, thực lực của bọn họ mạnh hơn, nhưng cũng không đủ sức lôi cuốn.
Nói một cách ngắn gọn —— khiến người ta không đủ ham muốn tìm hiểu.
Viên Tinh Châu trước