Ở nơi công cộng, Viên Tinh Châu cũng không dám đăng nhập tài khoản Weibo của chính mình, vì thế lưu xong nội dung rồi bèn cất điện thoại di động. Mà Diệp Hoài sau khi "hạ cờ" hiển nhiên cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, nhấp nha nhấp nhổm, nghển cổ ngó ra bên ngoài.
Vì vậy hai người dùng di động tính tiền rồi đi ra ngoài, dạo bước trên hè phố.
Trên đường người qua lại đông đúc, chẳng có ai chú ý đến bọn họ. Diệp Hoài lại đi mua nước ở ven đường, trả tiền nói chuyện phiếm với ông chủ. Viên Tinh Châu vẫn luôn ở bên cạnh cẩn thận nhìn xung quanh, thấy mọi người đích thực không có phản ứng gì, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng lại.
Hai người đã lâu lắm rồi không vận động chậm rì rì như vậy ở dưới ánh mặt trời, Viên Tinh Châu trong lúc nhất thời thế mà lại có chút không thích ứng, cậu có thể nhìn ra Diệp Hoài cũng cảm thấy vậy, hai người cứ như thể vừa mới được thả ra khỏi đồn cảnh sát, luôn có chút lấm lét thụt thò.
"Không được, chúng ta phải ung dung một chút." Viên Tinh Châu nhận ra vấn đề này, vỗ vỗ Diệp Hoài, ra hiệu cho hắn đi vào trong đám đông, "Chúng ta phải từ nơi quần chúng ra, lại trở về nơi quần chúng*."
"Em nói rất đúng." Diệp Hoài lập tức giả vờ giả vịt mà phụ họa theo, "Chúng ta đã thoát ly quần chúng nhân dân lâu lắm rồi."
Vì thế hai người lại khoác tay nhau, đi xem mấy ông cụ chơi cờ tướng bên vệ đường. Viên Tinh Châu không hiểu trò này, nhìn một hồi cảm thấy tẻ nhạt vô vị, lại kéo Diệp Hoài tới ngồi trên băng ghế ở bên cạnh.
Cậu không biết Diệp Hoài thế nào mà lại đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ này, muốn cải trang cho hai người thành hai ông lão. Thế nhưng cảm giác này thực sự quá thoải mái, bóng cây ven đường loang lổ, gió thoảng hiu hiu, quần áo đắt đỏ mẫu mới nhất được trưng bày trong tủ kính đối diện, người đi bộ bên ngoài hối hả lướt ngang qua, muôn hình muôn vẻ.
Viên Tinh Châu hít vào một hơi thật sâu, khoan khoái mà nhắm mắt lại, thế rồi ý thức được chính mình thật đúng là không có tiền đồ —— trước kia thì khát khao được nổi tiếng vang dội, bây giờ nổi tiếng vang dội rồi, trái ngược lại bắt đầu mong mỏi cuộc sống thường nhật như thế này. Cùng Diệp Hoài tay trong tay, thả bộ trên hè phố, lãng mạn biết bao nhiêu.
Nếu......nếu thật sự bắt cậu phải chọn một trong hai giữa fan và Diệp Hoài, thậm chí chọn một trong hai giữa sự nghiệp và Diệp Hoài, Viên Tinh Châu cảm thấy bất kể thế nào đi chăng nữa, mình cũng sẽ không buông bỏ người sau.
"Em cảm thấy như vầy cũng khá tốt." Viên Tinh Châu dang rộng cánh tay, duỗi thẳng sống lưng, nói, "Không đi mấy điểm tham quan nữa cũng được, cứ ngồi thế này thôi."
Diệp Hoài lại nói: "Không phải là em thích mấy chỗ check-in đó hả?"
"Ớ?" Viên Tinh Châu sửng sốt, "Em nói với anh rồi?"
Diệp Hoài lại càng sửng sốt hơn, nhìn cậu với ánh mắt chả hiểu ra làm sao.
Nhưng mà Viên Tinh Châu hoàn toàn không nhớ mình đã từng đề cập đến chuyện này với Diệp Hoài, cậu biết nó không thực tế, cho nên rất hiếm khi nghĩ tới.
Nếu suy nghĩ theo hướng này, cũng không biết là Diệp Hoài đã làm bao nhiêu công tác chuẩn bị, rồi lại ngày ngày ngóng trông như thế nào, cho cuộc hẹn hò nửa ngày hôm nay.
Tuy vậy hôm qua lúc nhìn thấy sóng gió ở trên mạng, Diệp Hoài lại một câu muốn gặp mặt cũng chẳng hề nói, chỉ bảo mình nếu không được thì cứ ở lại, hôm khác rồi gặp sau.
"Nhìn cái gì đó?" Diệp Hoài cảm nhận được tầm mắt của cậu, cười hỏi cậu.
"Nhìn một cụ ông đẹp lão." Viên Tinh Châu trong lòng ngọt đến rối tinh rối mù, nhoẻn cười với hắn, "Anh làm gì mà vui vẻ thế?"
"Bởi vì em vui cho nên tôi cũng vui." Diệp Hoài hỏi ngược lại một cách ấu trĩ, "Thế còn em, vì sao lại vui vẻ như vậy?"
Viên Tinh Châu cũng nói: "Bởi vì anh vui cho nên em cũng vui......"
Hai người bắt đầu học vẹt lẫn nhau hệt như học sinh tiểu học, một câu lặp qua lặp lại, ấu trĩ đến vô cùng.
Diệp Hoài cười đến đau cả bụng, Viên Tinh Châu lúc này mới trả lời câu hỏi trước đó, "Có lẽ là do tuổi tác bất đồng, cho nên cách suy nghĩ cũng không giống nhau. Lúc ở độ tuổi đôi mươi, truy tìm nghi thức cảm*, chỉ muốn đi check-in chụp ảnh, ít nhiều còn có một chút ý tứ muốn khoe khoang. Bây giờ đã sáu mươi rầu, tay già chân yếu, có thể cùng lão huynh đệ như anh gặp mặt một bữa là tốt lắm rầu."
"...... Sao tôi lại còn bị giáng cấp nữa cơ?" Diệp Hoài mới đầu còn nghiêm túc lắng nghe, nghe đến khúc sau liền không vui, "Đang là lão công mà quay qua quay lại đã thành lão huynh đệ rồi?"
"Đúng vậy." Viên Tinh Châu liếc nhìn hắn một cái, thấy trái phải không có người, lúc này mới nói, "Anh nhìn em không cứng nổi, phỏng chừng đã tìm đến mấy em xinh tươi trẻ trung từ lâu rồi ấy chứ."
Diệp Hoài: "......"
Hắn nhìn cụ Viên hiện tại đích thực chẳng có xúc động gì, nhưng mà bị giáng cấp, đó là việc nhất định không thể chấp nhận được.
"Vậy còn em?" Diệp Hoài nghi hoặc mà nhìn sang, "Nhìn cụ Diệp có thể cứng lên?"
"Có thể, đương nhiên là có thể, hiện tại đã cứng rồi." Viên Tinh Châu nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Không tin anh sờ thử."
Bên cạnh có người dắt chó đi ngang qua, hai người lập tức quay đầu, nhìn trời nhìn đất, vặn mở nắp chai uống nước. Đám người vừa đi khỏi, tầm mắt lại "soạt" một tiếng đối diện.
Diệp Hoài xác nhận rằng xung quanh không có ai, len lén liếc nhìn vị trí ở giữa hai chân của Viên Tinh Châu.
Chất vải của võ phục kungfu rất mỏng, Viên Tiểu Châu rõ ràng vô cùng an phận, cũng không căng lều bạt.
"Già rồi ấy mà......" Viên Tinh Châu lại giải thích một cách đường hoàng trịnh trọng, "Bị teo lại, cho nên nhìn không rõ ràng."
Diệp Hoài không giữ nổi ngụm nước trong miệng, phụt một tiếng phun ra ngoài.
"Lão huynh đệ......" Viên Tinh Châu đại kinh thất sắc (sợ đến biến sắc) mà kêu lên.
"Im miệng!" Diệp Hoài dùng sức khống chế lại cơ mặt. Cơ mà đôi mắt lại như bị ma dắt, cứ cầm lòng không đặng mà nhìn về phía đũng quần của Viên Tinh Châu, càng nhìn càng muốn cười.
"Ồ," Viên Tinh Châu ngoan ngoãn gật đầu, liếc hắn một cái, đổi cách gọi, "Lão lưu manh......"
Diệp Hoài: "......"
Diệp Hoài bị ăn hai đòn bạo kích trí mạng, rốt cuộc nhịn không được, phá lên cười ha ha ha, theo sau ôm bụng ngã xuống băng ghế.
Nhưng mà địa điểm check-in vẫn là phải đi, cơ hội hiếm có, Diệp Hoài thậm chí còn lên kế hoạch tác chiến, tra cứu các tuyến đường giao thông công cộng.
Vì thế hai người lẫn vào trong đám người lên xe buýt, Diệp Hoài hiển nhiên chưa ngồi loại phương tiện này bao giờ, bị người dí chặt kề sát cả người không được dễ chịu. Ban đầu hắn vốn dĩ muốn làm một pha lãng mạn, học phim truyền hình choàng tay ôm Viên Tinh Châu vào lòng, thể hiện năng lực bạn trai của mình một chút, thế nhưng rồi Viên Tinh Châu lại được một người trẻ tuổi nhường chỗ ngồi.
Diệp Hoài: "......"
Rất nhiều người lên xe ở trạm này, Viên Tinh Châu ngại ngùng không dám ngồi, rồi lại không dám lộ ra bàn tay, chỉ lắc lắc đầu. Người trẻ tuổi lại chỉ cho rằng cậu quá hướng nội, vừa kéo vừa đẩy, ấn người xuống ghế.
Vì thế Diệp Hoài bị đám người chen tới chen lui, xém tí thì xù lông nổi cáu, muốn ngồi không có chỗ ngồi. Viên Tinh Châu như ngồi trên đống lửa, muốn trả lại chỗ người cho người ta, định đứng lên rồi lại đứng lên không được.
Hai "ông cụ" bị bắt tách ra, chỉ có thể cách mấy chỏm đầu đen nhánh giương mắt ngóng nhìn đối phương, Viên Tinh Châu lúc đầu cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà nhìn một lát, lại không nhịn được cười.
May mắn thay, điểm tham quan cách đó khá gần, sau vài trạm, hai người theo dòng người vội vã xuống xe, sau khi thấy được tòa nhà mang tính biểu tượng kinh điển*, trong nháy mắt lại trở nên phấn khích, đồng thời lấy điện thoại ra chụp selfie.
*地标性建筑 (landmark building): những tòa nhà mang tính biểu tượng của thành phố, thậm chí quốc gia, như Bitexco, Landmark 81 ở SG, tháp nghiêng Pisa (Ý), tháp Eiffel (Paris, Pháp),...
"Camera mà có thể tự động tẩy trang