Chập tối, Viên Tinh Châu và Diệp Hoài mỗi người vác một bao vải bố, nhét đầy chiến lợi phẩm, thỏa hứng chán chê mà trở về.
Nói là chiến lợi phẩm, kỳ thực chỉ là vài món đồ chơi thủ công, Diệp Hoài nhìn cái gì cũng hiếm lạ, Viên Tinh Châu bèn tùy hắn mua về hết thảy, cuối cùng để bảo vệ môi trường, lại đến một cửa hàng văn phòng phẩm mua hai chiếc bao vải bố, mỗi người khoác một bao trên cánh tay, đâm ra lại càng có phong thái của mấy ông già đi mua đồ.
"Khi chúng ta về già, liệu có phải cũng sẽ như thế này?" Diệp Hoài cảm giác vô cùng mới lạ, nắm tay Viên Tinh Châu chờ qua đường, "Đến lúc đó cùng nhau đi chợ, lựa thịt rau tôm cá tươi rói mới lên sạp, sau đó vào đúng giờ này đi về nhà nấu cơm."
"Ăn xong rồi lại xuống lầu đi dạo vòng quanh, trong tay cầm một chiếc quạt cói, cùng người đánh cờ tướng." Viên Tinh Châu cười tiếp lời, "Xong xuôi lại đi siêu thị mua hai ly kem."
"Không đi siêu thị!" Diệp Hoài lại lắc đầu: "Đi cửa hàng tiện lợi mua."
Viên Tinh Châu: "Tại sao?"
Diệp Hoài: "Nhỡ đâu cụ Chu mở siêu thị ở dưới lầu nhà mình?"
Viên Tinh Châu ngẩn tò te trong chốc lát, sau đó mới hiểu được, dở khóc dở cười mà lắc đầu.
"Em bay về chuyến mấy giờ?" Diệp Hoài cũng cười, theo sau thần sắc hơi ảm đạm, thấp giọng nói, "Cứ lo sợ phải xa em, thời gian hai đứa mình ở bên nhau trôi qua một phút là ít đi một phút. Mỗi lần nhìn đồng hồ đều cảm thấy kinh hồn táng đảm......"
Thời gian hai người gặp nhau quá ít, luôn có cảm giác vừa mới gặp mặt đã phải chia xa.
Viên Tinh Châu buổi chiều hôm nay tuy rằng chơi rất vui vẻ, thực chất từ tận đáy lòng vẫn luôn âm thầm để ý tới thời gian trên điện thoại, hy vọng nó chạy chậm một chút, lại chậm thêm chút nữa.
"Chờ em đóng máy." Viên Tinh Châu nói, "Em liền qua thăm anh."
Lịch trình của cậu quá bận, nhưng nếu không ở đoàn phim, việc điều phối thời gian dù sao cũng thuận tiện hơn một ít. Chỉ là có thể ở lại bao lâu thì chưa chắc chắn.
Diệp Hoài cũng không hỏi, chỉ "ừm" một tiếng.
Sắc trời dần dần chuyển tối, ngày mùa hè dẫu có dài hơn đi chăng nữa, chung quy cũng sẽ tiến vào ban đêm.
Diệp Hoài lại dẫn Viên Tinh Châu đi xem phim, hai người tự thân vận động mua vé, mua coca và bắp rang giống như bao người khác. Chỉ là hai người đều không nỡ tiêu tốn cả buổi để xem phim, cuộn phim chiếu được đến một nửa, bèn lại lặng lẽ rời đi.
Trên đường trở về, Diệp Hoài rõ ràng trầm lặng hẳn.
Chiếc taxi bị cuốn vào trong dòng xe cộ đi đi dừng dừng, bọn họ len lỏi ở giữa dòng người tan tầm trở về tổ ấm, đầy ắp cõi lòng lại là nỗi niềm biệt ly.
"Chờ em đóng máy," Viên Tinh Châu đành phải một lần nữa vô lực mà an ủi, "Em sẽ đến thăm anh."
Diệp Hoài lần này lại không nói năng gì, chỉ là quay mặt sang nhìn cậu.
Viên Tinh Châu đột nhiên từ trong ánh mắt của hắn, đọc ra được một chút yếu đuối.
Viên Tinh Châu cả ngày hôm nay cẩn thận dè dặt nhìn trước ngó sau, sợ đụng tới đề tài khiến Diệp Hoài khó xử, nhưng mà giờ phút này đây, một tia mất mát thoáng chốc lướt qua trong đôi mắt của Diệp Hoài, lại giống như giáng cho cậu một gậy phủ đầu, khiến cho cậu nhất thời không chống đỡ nổi.
"Hoài ca." Viên Tinh Châu nói, "Anh gặp phải vấn đề gì có phải không?"
Diệp Hoài ngẩn ra thấy rõ, há miệng toan phủ nhận.
"Cậu là Viên Tinh Châu đấy à?" Bác tài kể từ lúc hai người lên xe đã liếc nhìn ra đằng sau, muốn nói lại thôi, lúc này nghe cậu nói, rốt cuộc nhịn không được, mở lời thăm dò một cách thận trọng dè dặt.
Viên Tinh Châu: "......"
Diệp Hoài: "......"
Viên Tinh Châu không ngờ hai người đi dạo ở bên ngoài nửa ngày, cuối cùng lại vào buổi tối, vẫn là ở trên xe taxi, bị một ông anh tài xế nhận ra. Tuy vậy bọn họ bây giờ cũng sắp về đến khách sạn của đoàn phim, đằng nào cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm.
"Đúng vậy." Viên Tinh Châu mỉm cười thừa nhận, lại ngạc nhiên nói, "Bác tài, sao ngài lại nhìn ra được?"
"Tôi thấy cánh tay của hai cậu rõ ràng không phải của người cao tuổi, sau đó nghe cậu nói mấy câu, tôi liền nhận ra ngay." Bác tài nhìn từ kính chiếu hậu, nhoẻn cười thẹn thùng mà, "Các cậu là đang quay show truyền hình thực tế hả? Có camera không?"
"Không có camera, chúng tôi chỉ ra ngoài dạo quanh ấy mà." Viên Tinh Châu nói.
"Ừ, ừ." Tài xế ngập ngừng muốn nói lại thôi, "Con gái của tôi đặc biệt thích cậu, ngày nào cũng mở nhạc của cậu, cậu xem trên xe của tôi......"
Gã mở bluetooth lên, trong loa lập tức vang lên ca khúc hợp xướng của Viên Tinh Châu và Chu Tuyền, 《Hall of Fame》.
Viên Tinh Châu: "......"
"Trong phòng con bé có dán một tấm poster của cậu, một tấm rất là to, rồi thì gối ôm này, cây quạt nhỏ gì đó, cũng đều là chân dung của cậu, hôm nọ nó ra cửa mua thuốc lá cho tôi, lại vác về nhà một cái standee......"
Tài xế dường như vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười vì những hành động này của đứa con gái nhỏ, kể với Viên Tinh Châu, "Bây giờ nhà của chúng tôi ăn cơm, cậu còn có một vị trí, đứng ở bên cạnh quan sát...... Con bé nếu như không nghe lời, mẹ nó sẽ giơ chổi lông gà đến chỗ cậu, đảm bảo hữu hiệu ngay!"
Viên Tinh Châu: "......"
"A? Cảm ơn......" Viên Tinh Châu có chút dở khóc dở cười, thậm chí lúc đối mặt với phụ huynh của fan, còn có chút chột dạ khó giải thích, "Cảm ơn nhà mình, ừm, nếu như chiếc standee kia của tôi có tác dụng, ngài cứ việc đánh đi ạ......"
"Sẽ không sẽ không," tài xế cười ha ha, vừa lúc đèn đỏ ở phía trước bật sáng, gã dừng xe lại chờ, sau đó lấy ra một chiếc phong bì từ trong ngăn để đồ, dè dặt đưa tới, "Ừm, cái này không biết có được hay không, cậu có thể ký tên cho con bé chứ?"
"Được ạ." Viên Tinh Châu cười, duỗi tay nhận lấy.
Phong thư đựng ảnh tĩnh của cậu ở trong《 Mê Thành 》. Người sĩ quan thân mình thẳng tắp, dừng bước trên đường phố cuối thu. Lá cây hai bên đường nửa vàng nửa xanh, ánh sáng bị tòa nhà một bên đường che khuất, mà cậu vừa vặn đứng ở chỗ giao nhau của hai vùng sáng-tối.
Ảnh chụp này rõ ràng là được in ra từ một máy in ảnh trong trung tâm thương mại.
Tài xế nom ngoài bốn mươi, con gái của gã hẳn là hơn mười tuổi. Viên Tinh Châu không biết được trong lúc ảnh chụp của mình trượt ra từng tí một, cô gái nhỏ đã vui mừng nhảy nhót biết nhường nào, lại cẩn thận để một bức ảnh chẳng đáng tiền vào một chiếc phong bì thơm phức như thế này ra sao.
Diệp Hoài thấy vậy cũng ghé lại gần xem, nhỏ giọng nói: "Cô bé thật sự rất thích em."
"Ừm." Viên Tinh Châu khẽ đáp một tiếng, rồi lại nghĩ đến bức tâm thư mình chuẩn bị đăng lên, nội tâm phức tạp mà gật đầu.
"Cô bé tên là gì ạ?" Viên Tinh Châu nói, "Tôi ký kèm tên gửi tặng cho cô bé."
Tài xế sư phó nói tên của cô bé cho cậu nghe, Viên Tinh Châu bèn cúi đầu, viết lời nhắn và ký tên ở mặt sau của mỗi một bức ảnh.
"Con bé học rất giỏi," Tài xế lại chia sẻ với hai người, trong lời nói ngập tràn niềm hãnh diện, "Còn đặc biệt hiểu chuyện, cũng không so bì tị nạnh với bạn bè cùng lứa, tôi và mẹ nó cho nó tiền tiêu vặt, nó đều tích cóp lại, nhiều lắm là mua thức uống của cậu thôi."
"Không cần mua thức uống nữa đâu ạ!" Viên Tinh Châu vội nói, "Tôi nhận được tâm ý rồi, quan trọng là phải học tập chăm chỉ! Thi vào một ngôi trường tốt!"
Tài xế phá lên cười ha ha.
Viên Tinh Châu lại cúi đầu ký tên, lật tới phía sau, phát hiện có một bức là ảnh chụp của mình trong chương trình 《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》, đàn hát ở bên đống lửa trại, bên cạnh chính là Diệp Hoài và một vị khách mời khác, lập tức đưa bút cho Diệp Hoài, ý bảo hắn cũng ký tên.
Diệp Hoài mỉm cười tiếp nhận, thế nhưng ngay lúc chuẩn bị viết, hắn lại do dự một chút, lắc lắc cổ tay, đưa trả lại cây bút.
Viên Tinh Châu: "??"
"Fan của em chưa chắc đã thích tôi." Diệp Hoài vân đạm phong khinh* nói, "Một mình em ký là được."
*vân đạm phong khinh: hững hờ, bình thản, tựa như gió thoảng mây bay.
Viên Tinh Châu: "......"
"Anh có phải là......" Viên Tinh Châu tức khắc sáng tỏ, "Anh đã thấy được?"
Lộ trình không xa, xe rất mau ngừng ở cửa khách sạn. Viên Tinh Châu đưa trả lại chiếc phong bì, cùng Diệp Hoài xuống xe, tài xế lại nói tiền xe không phải trả gì hết.
Viên Tinh Châu đành phải rối rít cảm ơn người nọ, đợi cho xe đi khuất, cậu mới lập tức quay đầu lại, lom lom nhìn Diệp Hoài.
Diệp Hoài không hề phủ nhận.
"Rất bình thường mà." Diệp Hoài cười nói, "Đây không phải là chuyện rất thường thấy sao."
Viên Tinh Châu: "......"
Hai người trở về khách sạn, Tiểu Lữ thấy bọn họ bình an trở về, bèn nói cho Diệp Hoài về kế hoạch quay chụp ngày mai, sau đó thức thời mà lui ra ngoài.
Kể từ lúc Diệp Hoài thừa nhận mình đã biết chuyện, Viên Tinh Châu vẫn luôn lặng thinh, sau khi về tới không nói lời nào đi tẩy trang, lại lao ra khỏi toilet, vừa lau tay vừa cầm điện thoại.
"Em đừng đăng Weibo!" Diệp Hoài vừa mới đóng cửa lại, xoay người trông thấy, lập tức lớn tiếng nói, "Tôi đã biết rồi, không sao hết!"
Viên Tinh Châu không để ý đến hắn, nhưng mà điện thoại đã dùng cả ngày, lúc này báo dung lượng pin sắp cạn, chỉ có thể trước tiên lôi cáp sạc từ trong túi ra nạp pin.
"Thật đấy, em đừng kích động." Diệp Hoài không kịp đi tẩy trang, bất đắc dĩ mà đi theo sau lưng cậu, khuyên nhủ, "Chị Lý Nguyên đã nói với tôi, tranh chấp giữa các fan, không cần làm đến mức đó đâu."
"Anh không cần làm đến mức đó nhưng em cần." Viên Tinh Châu ban nãy rửa mặt với động tác quá mạnh, những lọn tóc trước trán đều bị thấm ướt, lúc này hầm hầm hừ hừ ngồi trên ghế sô pha, quay mặt đi chỗ khác.
Vách tường bên cạnh ghế sô pha là mặt kính, phản chiếu gương mặt trắng nõn và đôi mắt xinh đẹp của cậu, bởi vì lúc này thần sắc có chút lạnh lùng, thoạt nhìn còn hơi có nét trẻ con.
Diệp Hoài thì lại vẫn mang makeup cụ ông, nhăn nheo nhàu nhĩ ngồi xổm ở trước ghế sô pha, ngửa đầu nhìn cậu.
"Uây," Diệp Hoài vừa vặn quay sang, thấy được hình ảnh đối lập này của hai người cũng sửng sốt, "Tình ông cháu."
Viên Tinh Châu: "......"
"Đừng quậy......" Viên Tinh Châu biết hắn đang trêu mình, che lại mặt, bất đắc dĩ mà thở dài.
"Vậy em còn giận sao?" Diệp Hoài hỏi.
"Em đâu có giận." Viên Tinh Châu nói, "Bỏ đi, em tạm thời không đăng nữa, anh đi rửa mặt, hai đứa mình còn chưa ăn tối đây."
Diệp Hoài mỉm cười, lúc này mới đi tẩy trang. Nửa giờ sau, khách sạn giao đồ ăn tới, Viên Tinh Châu và Diệp Hoài đều đã thay quần áo, cùng nhau ăn bữa tối.
"Em không phải là giận." Viên Tinh Châu nói, "Càng không phải là giận anh, anh lại chẳng làm sai điều gì, em chỉ là...... chỉ là không thích như vậy."
Sau khi có đồ ăn vào bụng, dường như cảm giác nôn nao cũng giảm bớt đi không ít. Viên Tinh Châu vẫn luôn cân nhắc chuyện này suốt cả ngày hôm nay, bản thân cũng đã từng do dự, có lẽ không lên tiếng mới là an toàn nhất, đặc biệt là sau khi Diệp Hoài nói không sao, đoạn tâm thư kia của cậu xem ra lại có chút dư thừa.
Tuy vậy lúc này bình tĩnh mà nghĩ lại, cũng chẳng phải như vậy.
"Em trước kia vẫn luôn bị người mắng, bị fan Nguyên Trừng, bị fan của nhóm nhạc mắng, có những lúc em cũng không biết mình đã làm gì sai, mà bọn họ lại công kích em......" Một động tác, một biểu cảm đều sẽ rất dễ trở thành tâm điểm cho sự cười chê của người khác, có đôi khi thậm chí chỉ vì cậu có mặt ở đó, là lập tức sẽ