Cơn gió đêm về gần sáng càng lạnh. Cứ một chút là cơn gió ấy lại thổi đến làm đôi vai nhỏ của Thiên Yết run lên. Cô đơn độc giữa con đường nhỏ này, cô độc giữ từng cơn gió lạnh lùng. Đầu óc cô giờ chỉ có hình ảnh của Nhân Mã. Cô cố tưởng tượng Nhân Mã đang đứng đây, bất chọt cô nhếch mép cười khi nhận ra sự thật phũ phàng rằng cô luôn đơn độc.
Bỗng sau lưng cô vang lên cái cảm giác quen thuộc:
- Thiên Yết!
Cô quay đầu lại cầu mong người đó là Nhân Mã.
Nhưng không… đó là chàng trai Cự Giải. Cô chán nản định quay đi nhưng cô chợt nhớ ra mình đã vô cớ nói yêu Cự Giải và đương nhiên chỉ có Nhân Mã biết sự thật.
Còn Cự Giải thì ngây thơ và mù quán trong tình yêu quá. Cô thở dài rồi mỉm cười vẫy tay:
- Giải hả? Qua đây nè! Mình đau chân quá.
Thiên Yết hơi phồng má lên, ngồi xuống ôm chân như thật. Cự Giải xót xa, anh chạy đến thật nhanh:
- Sao thế? Cậu bị trượt rút hả?
Anh ôn tồn quan sát kĩ chân của Thiên Yết. Tay nắn nó cho cô đỡ đau rồi lại ân cần hỏi hăn:
- Cậu hết đau chưa hae? Đứng dậy thử xem!
Cự Giải kéo Thiên Yết dậy rồi bỗng cô la lên “Á!” mặt nhăn nhó. Cự Giải có vẻ hơi cuống cuống, anh đỏ mặt:
- Thôi cậu lên tớ cõng đi!
Cơn gió thổi qua nhưng lại mang theo sự ấm áp lạ thường. Thiên Yết hơi ngạc nhiên rồi cô mỉm cười ngồi ôm cổ Cự Giải cho anh cõng. Hai con người đang vui vẻ trò chuyện. Cách đó xa xa là bóng dáng nhỏ bé của Sư Tử. Cô thở dài:
- Lớp giờ anh cũng có cạ có đôi hết cả rồi… Ghen ghê!
…
Tại chung cư trên tầng 9 và ầm ầm ở phòng 904. Họ đang phá quấy không cho ai ngủ hay sao?
- Anh!! Sao anh đến sớm thế? Phá cũng vừa vừa thôi chứ!
Tiếng Bạch Dương thật sự nội giận. Cô ném chăn gối vào người Bạch Vũ. Cơ mà Bạch Vũ vẫn vui vẻ, né những đòn gối kia. Miệng cười tươi châm chóc:
- Em! Sao em lại như thế? Anh có lòng tốt đến phá giúp em… à nhầm… gọi em dậy để không lỡ chuyến đi cơ mà…
*Bốp!*
Chiếc gối ôm bay thẳng vào Bạch Vũ. Anh sõng soài nằm xuống đất. Bạch Dương bực dọc, phủi tay, hít một hơi thật dài:
- Thôi… Ra ngoài em thay đồ!
Bạch Vũ vẫn cười, định nói gì đó nhưng tôi, anh lồm cồm bò ra ngoài. 5 phút 59 giây sau, Bạch Dương ra khỏi phòng với chiếc quần lửng và chiếc áo thun xanh nhẹ nhàng, cô khoác thêm chiếc áo mỏng màu đỏ. Anh Bạch Vũy đứng ngoài xoa đầu cô, xuýt xoa:
- Em lúc