Sân trường giờ vẫn chìm trong bóng tối lờ mờ khiến không ai nhìn thấy ai. Bỗng Song Ngư “hát-xì” một tiếng. Cô xuýt xoa:
- Lạnh quá! Sao chưa ai đến Kim Ngưu nhỉ?
Kim Ngưu bỗng ôm chầm lấy Song Ngư. Anh thì thầm vào tai cô:
- Cậu lạnh à? Tớ ôm cậu cho ấm nhé!
Người Song Ngư bỗng nóng ran. Cô cảm thấy xấu hổ nên hất tay Kim Ngưu ra:
- Hì! Tớ ấm rồi… Cảm ơn nhé!
- Tớ không nghĩ cậu mặc -lê đâu nhé!
Giọng Xử Nữ vang lên. Bảo Bình thì tủm tỉm cười khiến Kim Ngưu đột nhiên đỏ mặt. Anh quái lại nhìn Song Ngư cơ mà hình như cô cũng đang trêu anh. Anh hậm hực:
- Trời lạnh mà! Mặc cho ấm. Mới lại bên trong tớ mặc có mỗi chiếc áo sơ mi.
- Nhưng đâu nhất thiết phải diện -lê
Xử Nữ mỉm cười. Còn Kim Ngưu thì đứng hình. Buộc Song Ngư phải ra tay chữa cháy:
- Tớ muốn cậu ấy phải thật nổi trội ở khu rừng ấy. Đẹp trai mà không phô ra thì phí cả đời. Mới lại thì tớ cũng rất thích nhìn thấy Kim Ngưu mặc bộ đồ này!
Kim Ngưu ngoan ngoãn mỉm cười rồi xoa đầu Song Ngư còn Bảo Bình thì nhìn họ với cặp mắt ngưỡng mộ:
- Hại cậu tình cảm quá! Tớ cũng muốn có người yêu rồi nè…
- Luôn có Xử Nữ thay chân người yêu rồi còn đâu!
Cả bọn quay lại, hóa ra là Song Tử. Đằng sau là Thiên Bình ốm yếu đang vác đống đồ lỉnh kỉnh. Theo sau là Xử Nữ bật cười:
- Thiên Bình