Kim Ngưu lết mãi mới kéo được Song Ngư lên. Hai người ướt sũng dưới bóng chiếc xế tà. Anh vội vàng sơ cứu Song Ngư cùng cô Thanh Thanh. Kim Ngưu lạnh lùng:
- Cẩm Tuyền, sao em dám làm thế?
- Thì tôi còn gì để mất nữa đâu! – Cẩm Tuyền nhếch mép – Và đương nhiên anh cũng phải chịu đựng đua khổ giống tôi!
Cẩm Tuyền khinh bỉ nhìn anh. Kim Ngưu nằm phệt xuống bãi cỏ đó. Anh lạnh nhạt:
- Cái gì cũng có lý do của nó! Anh bỏ em cũng vì…
- Đừng có ngụy biện – Cẩm Tuyền ngắt lời – Anh bỏ tôi vì tôi xấu xí phải không?
- Không! Vì em… không ai khác chính là em họ của anh!
Cẩm Tuyền cảm giác như xung quanh mình vỡ nát sau câu nói đó của Kim Ngưu vậy. Cô lắp bắp:
- Sao… cơ? Không … có chuyện đó đúng không?
- Đó là sự thật! – Kim Ngưu nhìn thẳng vào đôi mắt của Cẩm Tuyền – Trương Cẩm Tuyền là cháu gái của em trai mẹ anh – Trương Mỹ.
Cẩm Tuyền sụp xuống hoàn toàn, cô ngồi xuống, ánh mắt thẫn thờ. Cô dùng những sức lực cuối cùng để cố phủ nhận điều đó:
- Anh bịa ra đúng không? Anh bịa ra để tôi rời xa anh đúng không?
Kim Ngưu hờ hững tiến lại gần chỗ “Tuyền Uyển Nhi” tặng cô một cú tát giáng trời:
- Tỉnh lại đi Tuyền! Anh không điên! Chuyện như vậy em nghĩ anh dám đùa sao? Gan anh không lớn như thế!
Cẩm Tuyền bàng hoàng ôm lấy mặt mình. Cô thút thít khóc. Kim Ngưu ngồi xuống, xoa đầu an ủi cô:
- Anh xin lỗi! Anh không cố ý!
- Không! Cảm ơn anh vì cái tát đó đã làm em tỉnh …
Cẩm Tuyền quay mặt đi thút thít khóc.