Tại một công ty cao tầng. Ánh đèn đường sáng lập lòe hòa vào dòng người đang thưa thớt dần.
Cái ánh mắt suy tư hướng ra từ tầng thứ 7. Cả căn phòng… à không… cả tầng 7 này yên tĩnh đến nỗi nghe rõ cả nhịp tim đập và từng bước chân.
Vâng… mọi thứ sẽ yên bình như thế nếu không có tiếng “ọc…ọc…ọc” duyên dáng ngọt ngào phát lên từ bụng Kim Ngưu. Anh nhăn mặt:
- Mới ăn 30 phút trước mà…!
Vừa dứt lời thì anh nhấc điện thoại lên:
- Alo! – Giọng Kim Ngưu bình thản đến vô cùng.
- Qua nhờ tớ làm bài đi cậu!
Kim Ngưu thoáng run lên vì vui sướng khi nhận ra cái giọng ngọt ngào đó là của Song Ngư.
Kim Ngưu không nói gì cả chỉ cười tít trong điện thoại rồi anh quay lưng, lấy chiếc áo khoắc mặc lên người.
Kim Ngưu giật mình khi thấy trước mặt mình là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Anh lắp bắp:
- Chị Kim Kim!
- Chào Ngưu Ngu Ngơ! Lâu lắm chị mới về mà em lại nhìn chị với ánh mắt ấy là sao hả?
Kim Ngưu mỉm cười ngần ngại:
- Thật ra thì… bây giờ em đang có hẹn nên không có thời gian dành cho chị đâu!
Kim Kim mặt cau lại rồi lại dãn ra bởi một nụ cười tỏa sáng:
- Cậu bé đã có người yêu rồi hả? Sao tia nhanh thế! Đi ăn chúng mừng với chị đi….
- Nhưng mà em… Để hôm khác chị nhớ!
Nói rồi Kim Ngưu chạy luôn đi. Kim Kim mỉm cười. Trước mặt Kim Kim… Kim Ngưu luôn là một đứa trẻ. Một thằng em ngốc nghếch với tuổi mới biết yêu. Cô về đây là để lấy lại công ty này và cho thằng em một bầu trời tự do với bạn gái của cậu. Chà… cô thật tâm lí!
Nhìn từ trên xuống, cô thấy chiếc xe sang trọng màu đen tuyền của Kim Ngưu vụt khỏi gara. Đúng rồi… nhất định cô sẽ làm thế! Kim Kim mỉm cười vui vẻ bước ra khỏi công ty
(t.giả: cô định làm gì thế hả Kim? / Kim: