Trong lúc còn đang cảm động vì lời khuyên nhủ của Lương Vĩnh Khang, đột nhiên bị Lương Vĩnh Khang đổ lên đầu một ly nước lạnh như vậy.
Tạ Dũng tức thì đứng bật người dậy, chỉ thẳng vào mặt của Lương Vĩnh Khang nói: “Cậu muốn làm gì? Đến ngay cả cậu cũng dám khi dễ tôi sao?”
Thế nhưng lúc này, Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không tức giận chút nào, hắn còn cười lên một tiếng, rồi vỗ tay khen ngợi lấy: “Đúng, đàn ông là phải có khí thế như vậy! Cậu xem, vừa rồi cậu ra cái thể thống gì? Không thấy mọi người đều đang nhìn cậu cười đó hay sao? Đàn ông, tuyệt đối không thể dễ dàng rơi lệ được!”
Nghe Lương Vĩnh Khang nói như vậy, lại nhìn thấy được những ánh mắt soi mói từ người ở xung quanh.
Tạ Dũng lúc này mới biết, Lương Vĩnh Khang hóa ra là muốn tốt cho mình.
Trong lúc nhất thời, Tạ Dũng hơi có chút hối hậ, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, nói: “Xin lỗi, vừa rồi là mình hiểu lầm cậu!”
Nhưng đối với lời xin lỗi này của Tạ Dũng, Lương Vĩnh Khang lại lắc đầu nói: “Cậu sai rồi, chuyện này không phải là xin lỗi hay không xin lỗi, mà nó chính là sĩ diện của một thằng đàn ông! Cậu xem, vừa rồi cậu giận dữ như vậy, đó là vì cái gì? Là cậu tức giận vì bị tớ đổ nước lạnh vào đầu làm dơ đổ cậu, hay cậu tức giận, vì trong lòng đang cảm thấy mình bị sỉ nhục?”
Nghe một hồi, Tạ Dũng rốt cuộc cũng hiểu ra được dụng ý bên trong lời nói của Lương Vĩnh Khang.
Quả thật, vừa rồi Tạ Dũng tức giận như vậy, chính là vì Tạ Dũng cảm thấy mình đang bị Lương Vĩnh Khang sỉ nhục.
Nhưng cảm giác này, dường như đã đè nén ở trong lòng của Tạ Dũng rất lâu rồi.
Phải nói là từ lúc Tạ Dũng bị lệ thuộc vào Lý Na, anh ta đã không còn là chính mình nữa.
Mỗi lần anh ta bị Lý Na bắt nạt hay sỉ nhục, anh ta hoàn toàn không dám phản kháng lại, mà chỉ chịu đựng và chịu đựng.
Cho đến lúc này, anh ta đã thật sự hết chịu đựng được nữa rôi.
Chính vì thế, vừa rồi bị Lương Vĩnh Khang dội cho một ly nước lạnh, anh ta mới trở nên phản ứng mạnh liệt như vậy.
“Thật sự là cảm ơn cậu rất nhiều, không có cậu, chắc là lúc này mình vẫn loay hoay bên trong vòng xoáy của tình yêu và sự biết ơn.
Thật tình, mình đối với Lý Na không hề có một chút tình cảm nào.
Nhưng vì cô ấy đã giúp mình nhiều như vậy, mình thật sự không thể nào bỏ rơi cô ấy được.
Chính vì thế, mình đã chịu đựng cố ấy nhiều năm nay, mà không dám lên tiếng phản kháng một chút nào!” Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tạ Dũng liền nhìn về phía Lương Vĩnh Khang mỉm cười, nói.
Nhưng bên trong nụ cười này của Tạ Dũng, Lương Vĩnh Khang rõ ràng có thể cảm nhận được sự đắng chát ở đó.
Lương Vĩnh Khang không trải qua hoàn cảnh của Tạ Dũng, đương nhiên là hắn không hiểu hết được cảm xúc của người bạn cấp ba này.
Nhưng dù sao, Lương Vĩnh Khang vẫn muốn đi lên an ủi bạn mình một phen.
“Cậu nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi! Đối với chuyện tình cảm của hai người, mình quả thật là không thể nào can thiệp được.
Nhưng mình nói thẳng, mình thấy tính cách của cô Lý Na này thật sự là rất phách lối! Mình không không hiểu, cậu làm sao có thể chịu đựng được cô ta trong chừng ấy năm như vậy chứ? Mình cảm thấy, cậu quả thật là một người can đảm!”
Nghe lời nói của Lương Vĩnh Khang mang theo một chút chế nhạo, Tạ Dũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu liên tục, nói: “Có những chuyện, chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được.
Đôi lúc, mình thật sự cũng không hiểu ra con người mình như thế nào nữa.
Nhưng quả thật, Lý Na đối với mình rất tốt.
Tuy rằng cô ấy kiêu căng, cố chấp, nhưng đối với mình, cô ấy quả thật là rất quan tâm, chăm sóc.
Chỉ là, tình cảm của mình với cô ấy hoàn toàn chỉ đơn thuần chỉ là sự bù đắp, bù đắp cho những gì mà cô ấy đã đem lại cho mình.
Cho nên, lúc này mình thật sự là không thể nào tiếp tục một mối quan hệ như vậy nữa!”
Càng nói, tâm trạng của Tạ Dũng càng thêm trở nên nặng nề.
Rồi sau đó, Tạ Dũng lại cầm ly rượu trên tay lên, uống một hơi cạn sạch.
Lương Vĩnh Khang thấy như thế, hắn cũng không có ý định đứng dậy ngăn cản, mà đơn giản ngồi đấy, rót thêm cho Tạ Dũng một ly, rồi lại tự rót lấy cho mình một ly.
“Dũng này, mình thật sự rất khâm phục cậu! Cậu có can đảm dám nói ra những lời này, chứng tỏ là trong lòng cậu vẫn còn có lương tri.
Người như cậu, mới xứng đáng là một thằng đàn ông! Nào, vì những lời cậu vừa nói ra, tôi sẽ cạn với cậu một ly!”
Tạ Dũng thấy ly rượu của Lương Vĩnh Khang nâng lên trước mặt mình, anh ta liền khẽ cười một tiếng, rồi cũng bắt đầu nâng ly lên, uống tiếp.
Mà lúc này, Lý Na không biết từ đâu chạy tới, vừa nhìn thấy Tạ Dũng cùng Lương Vĩnh Khang ngồi chung một chỗ uống rượu, cô ta tức thì chảy thẳng tới, chỉ vào mặt của Tạ Dũng mắng: “Anh làm cái gì thế hả? Anh vì sao lại dám không nghe máy của tôi? Có phải là anh xem thường tôi, không muốn nói chuyện với tôi nữa, đúng không?”
Thấy Lý Na vừa xuất hiện liền mắng cho Tạ Dũng một trận, hai đầu lông mày của Lương Vĩnh Khang không khỏi nhíu lên.
Nhưng hắn nhìn thấy Tạ Dũng không có phản ứng gì, cũng không có tự ý xen vào, mà đứng một bên nhìn xem hai người nói chuyện.
“Thế nào, sao tôi hỏi mà anh không có trả lời? Có phải bây giờ anh có bạn, có bè rồi, thì không còn coi tôi ra gì nữa đúng không?” Lý Na nhìn thấy Tạ Dũng không phản ứng lại lời nói của mình, tức thì nổi nóng mà xông tới túm lấy cổ áo của Tạ Dũng một phen.
Thế nhưng lúc này, Tạ Dũng đột nhiên hất mạnh tay ra, đem bàn tay của Lý Na gạt ra ngoài.
Sau đó Tạ Dũng mới lạnh lùng nhìn sang Lý Na nói: “Chúng ta chia tay đi!”
Ban đầu Lý Na còn tưởng là Tạ Dũng vì giận hơn nên mới nói ra lời như