Khi biết Lý Na đã thật sự đi rồi, Tạ Dũng mới vô lực ngồi thụp xuống ghế.
Nhìn Tạ Dũng ngồi thất thần như vậy, Lương Vĩnh Khang còn tưởng là trong lòng của Tạ Dũng đang vô cùng đau khổ, cho nên hắn mới mở miệng, lên tiếng nói: “Dù sao chia tay thì cũng đã chia tay rồi, không cần ủ rũ như vậy nữa! Chỉ cần qua hết một đoạn thời gian, rồi mọi thứ cũng bình thường trở lại thôi!”
Thế nhưng lúc này, Tạ Dũng đột nhiên lớn tiếng cười to một trận, sau đó còn đem chai rượu trên bàn liên tục rót đầy vào trong ly của mình, uống cạn.
Cuối cùng, Tạ Dũng mới nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Rốt cuộc, mình cũng thật sự được giải thoát rồi!”
Nghe thấy Tạ Dũng nói ra những lời như vậy, Lương Vĩnh Khang mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Mà Tạ Dũng uống rượu một hồi, khuôn mặt cũng trở nên đỏ lên, bộ dáng lắc lư như muốn say rồi.
Qua một lúc sau, Tạ Dũng mới nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, vẻ mặt có chút khó xử, gãi đầu, gãi tai, nói: “Ài, mình hiện tại không có nhà để về, không biết cậu có thể cho mình về ở nhờ vài hôm được không?”
Nghe Tạ Dũng nói xong, sắc mặt Lương Vĩnh Khang nhất thời khẽ biến một cái.
Hắn thật sự là không nghĩ đến Tạ Dũng lại thảm đến mức độ này.
Nhưng hắn cũng không thể nào để Tạ Dũng chạy đến nhà của mình ở được nha?!
Nói đùa cái gì chứ, chưa được sự cho phép của Trương Nhã Kỳ, hắn làm sao dám đem người lạ về nhà.
Tuy rằng Tạ Dũng là bạn của hắn, nhưng Trương Nhã Kỳ sẽ để ý sao? Cô ta chắc chắn là không để ý rồi.
Thậm chí, Trương Nhã Kỳ sẽ vì chuyện này mà nổi giận với hắn cũng không biết chừng.
Chỉ vừa nghĩ đến chuyện này thôi, trong lòng Lương Vĩnh Khang đã cảm thấy chua xót rồi.
Hắn vừa rồi còn đi khuyên nhủ bạn mình, còn nói rất nhiều đạo lý.
Nhưng hắn thì sao? Hắn có vợ, có con, nhưng đó có thật sự là vợ hắn? Đó có phải là con hắn đâu?
Tuy rằng hắn đối với con gái của Trương Nhã Kỳ thật sự rất yêu thích, nhưng chung quy lại nó vẫn không phải là con của Lương Vĩnh Khang hắn.
Còn Trương Nhã Kỳ, trên danh nghĩa là vợ hắn, nhưng ngay đến một cái nắm tay cô cũng không cho hắn chạm vào.
Thậm chí, chỉ nói chuyện vui vẻ với nhau một chút thôi, cô cũng không cho hắn một lần cơ hội nào.
Suốt ngày chỉ chưng ra một bộ mặt lạnh lùng, như thể cô với hắn là hai người hoàn toàn xa lạ vậy.
Càng nghĩ, trong lòng Lương Vĩnh Khang càng cảm thấy buồn bực khó chịu.
Hắn lúc này, thì có khác gì với Tạ Dũng trước kia đâu chứ? Khác chăng, chính là hắn đối với Trương Nhã Kỳ càng lúc càng có tình cảm, càng lúc, càng không thể buông bỏ được.
Đây chính là một sai lầm! Sai lầm ngay từ lúc hắn đặt tay ký vào bản hợp đồng hôn nhân đó.
Nếu như hắn không vì sắc đẹp của cô, hắn vì không tự tin đến mức ngu ngốc cho rằng, mình có thể dùng thời gian cảm hóa cô.
Thì hắn đã không tự tay nhốt mình vào trong một cái lồng giam mà hắn vĩnh viễn không thể nào thoát ra ngoài được.
Đây là tình yêu, là thứ tình yêu sét đánh như trong truyền thuyết ư?
Không, hắn không cho là vậy!
Đơn giản, đây chỉ là một sự huyễn hoặc, và ngu ngốc, mà hắn bởi vị sự hào nhoáng bên ngoài của cô làm cho mê hoặc mà thôi!
Đúng, chính là như thế! Cô đã dùng sắc đẹp ra dụ dỗ hắn, vì thế hắn mới bị lay ngã!
Trong lòng Lương Vĩnh Khang lúc này tự cho mình lấy một cái lý do, để ngụy biên cho sai lầm của chính mình.
Nhưng rốt cuộc, đây là sai lầm, hay chính là vận mệnh, thì hắn vĩnh viễn cũng không thể biết được.
Chỉ có, thời gian mới có thể trả lời cho câu hỏi này của hắn.
Mà lúc này, Tạ Dũng sau khi nói xong đề nghị của mình, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lương Vĩnh Khang liên tục biến hóa, lúc xanh, lúc trắng, lại lúc đỏ bừng lên như tràn đầy giân dữ, thật sự là làm cho Tạ Dũng có chút hốt hoảng.
“Này, cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Nếu như cậu cảm thấy không tiện, vậy thì không cần phải suy nghĩ nhiều nữa! Mình có thể thuê phòng ở tạm vài hôm.
Sau khi tìm được việc làm mới rồi tính!”
Tạ Dũng cho rằng vì lời đề nghị của mình mà khiến cho Lương Vĩnh Khang trở nên khó xử, cho nên mới vội hô lên.
Nhưng Lương Vĩnh Khang nghe Tạ Dũng hô lên một hồi, hắn mới kịp thời giật mình phản ứng lại.
Lúc này, trên tay của Lương Vĩnh Khang đã cầm ly rượu uống hơn phân nửa, hắn thấy Tạ Dũng đột nhiên nhìn mình kinh ngạc như vậy, hắn có chút lúng túng, nói: “Ài, thật sự là ngại quá! Vừa rồi mình có chút suy nghĩ lung tung, nên không để ý câu hỏi của cậu! Nói thật, vợ mình ở nhà rất thích sạch sẽ, cô ấy không muốn người lạ có mặt ở trong nhà.
Cho nên, mình không thể nào để cậu vào ở chung được! Có gì cậu thông cảm cho mình dùm nha!”
Tạ Dũng nghe xong một hồi, rốt cuộc cũng gật đầu, nói: “Thật sự là mình không thể nghĩ ra được, vợ của cậu nhìn bình dị, gần gũi như vậy, hóa ra lại có tính sạch sẽ như thế.
Đúng là, nhìn người không thể nào nhìn bề ngoài được!”
Nghe Tạ Dũng nói như thế, Lương Vĩnh Khang không khỏi nhíu mày lên: “Vợ nào? Cậu gặp qua vợ mình khi nào?”
“Ơ, không phải vợ cậu chính là cái cô hôm trước gặp nhau ở trong trung tâm thương mại sao? Cô ấy tên gì nhỉ, à, cô ấy hình như là tên Khả Hân đúng không?” Tạ Dũng hơi có chút kinh ngạc nhìn sang Lương Vĩnh Khang một lúc, rồi hô lên.
Mà Lương Vĩnh Khang nghe xong, lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn vừa rồi còn tưởng là Tạ Dũng đã gặp qua Trương Nhã Kỳ rồi chứ, thật sự là có chút dọa hắn sợ đến hết hồn.
Nhưng suy nghĩ lại một hồi, hắn quả thật cảm thấy buồn cười vô cùng.
Rõ ràng ngoài hắn và dì Châu ra, còn có ai biết được mối quan hệ giữa hắn và Trương Nhã Kỳ sao? Đây là chuyện không thể nào xảy ra rồi, vậy mà hắn lại hốt hoảng, sợ hãi như vậy.
Hoàn toàn không giống tác phong thường ngày của hắn một chút nào.
Dường như, con người ta khi bắt đầu biết yêu, đầu óc liền trở nên ngu ngốc như vậy ư?
Tự mình cười lấy mình một hồi, rốt cuộc Lương Vĩnh Khang mới nhìn Tạ Dũng lắc đầu nói: “Không phải đâu, là cậu hiểu nhầm rồi đấy! Cô bé Khả Hân đó không phải là vợ mình, chẳng qua chỉ là người làm chung trong công ty mà thôi!”
Nghe Lương Vĩnh Khang giải thích như vậy,