Edit: Cúc Tử
Ta nghĩ chắc chắn Giang Tầm sẽ không tổn thương ta bởi ta muốn gì hắn đều cho ta, hằng ngày đối với ta cũng vô cùng dịu dàng không có gì thiếu sót. Nhưng khi nhìn hắn và Lâu Lâu minh thương ám đấu nói chuyện với nhau, giống như giết người trong vô hình thì ta lại có chút không hiểu nổi hắn.
Ta luôn cảm thấy lúc này có lẽ Giang Tầm không phải là Giang Tầm thật sự. Hay có thể nói rằng, hắn có hai khuôn mặt, trong đó có một mặt không thể để người ngoài thấy được.
Dựa vào điểm này, mặc dù ta có chút được nuông chiều mà kiêu ngạo nhưng cũng không dám vượt quá thân phận, nếu không, một ngày nào đó không biết gì mà chạm phải vảy ngược của hắn làm hắn bộc phát tính cách của mặt kia sau đó liền đẩy ta vào chỗ chết.
Ta vô cùng tiếc mạng của mình vì thế lòng tìm đường sống cũng vô cùng mạnh mẽ.
Nếu như ta có thể viết một quyển thoại bản cho mình, có lẽ ta có thể đặt tên nó là 《 Nhật ký tìm đường sống của công chúa tiền triều》, viết theo kiểu tự truyện nhằm vạch trần những bí mật cay đắng của cung đình, lần này nhất định có thể bán chạy.
Nghĩ đến đây, đột nhiên ta nảy ra một chủ ý vô cùng tuyệt diệu, ta đã tìm được đề tài của quyển thoại bản thứ hai rồi!
Ta dự tính lấy cuộc sống hàng ngày của mình để viết một quyển tự truyện kể về những ngày nắng ấm áp ngọt ngào, trong giả có thật mà trong thật lại có giả, mục tiêu hướng đến là những phụ nhân đoàng hoàng đã có trượng phu như ta.
Ta mang theo tâm trạng tràn đầy tình yêu của thiếu nữ, thẹn thùng cho ra cái tên 《 Cuộc sống hôn nhân của ta và phu quân 》. Trong thoại bản này, để có thể phù hợp với yêu cầu về trình độ văn hóa của quần chúng nhân dân, ta dự định sẽ dùng từ “ta” trong dân gian để tự xưng mà không phải từ “Ta” (1) .
(1): chữ ta (我)và chữ Ta (吾)
Để người khác không biết đó là ta và Giang Tầm thì tất nhiên bối cảnh của câu chuyện này phải được làm cho mơ hồ đi, nếu không thì thật sự quá khó xử ngượng ngùng.
Đêm nay, Giang Tầm ngồi chơi với ta một lúc sau đó tiếp tục phê duyệt công văn. Còn ta ngồi bên cạnh hắn, viết một chút thoại bản không thể mang lên được mặt bàn.
Trong thoại bản, ta biến Giang Tầm trở thành một vị công tử vô cùng văn nhã nhưng gia cảnh lại bần hàn, vì muốn thành thân với ta mà mà vô cùng có chí tiến thủ, sau cùng rốt cục cũng đã đỗ Trạng nguyên rồi được phong Hầu bái Tướng. Có không biết bao nhiêu đại nhân quan lại muốn âm thầm dâng mỹ nhân cho hắn nhưng hắn vẫn luôn luôn từ chối mà chỉ yêu thích một người xinh đẹp như hoa là ta. Rốt cục, hắn cũng được thoả ước nguyện mà cưới được ta, cuộc sống hôn nhân không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng của chúng ta bắt đầu từ đây.
Ta tìm năm trăm chữ để miêu tả dung nhan xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của ta, sau khi sửa lại cho thật hoàn hảo mới bắt đầu từ cái gốc này viết tiếp câu chuyện.
Lúc ta đang viết quá mức chăm chú quên mình thì đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói âm u trầm thấp: "Ta sẽ không vì một nữ tử mà giống như vậy, có thể quỳ xuống bên vệ đường ăn xin, huống hồ dù ta có bị đói khổ giá lạnh như thế nào đi nữa cũng sẽ tuyệt đối không giành thức ăn với chó."
Giọng nói này chính là của Giang Tầm.
Ta cảm thấy cả người đều tê dại, sống lưng thì lạnh buốt, sau đó có chút xấu hồ buông bút xuống rồi nói: "Phu quân trong này có phải là phu quân đâu, liên quan gì đến chàng."
"Vậy sao? Vậy nàng còn có mấy người phu quân? Lại đây, phu nhân gọi hết tất cả mọi người ra đây đi, mấy người phu quân khác, vi phu thuận tay giết đi giúp nàng, đỡ mất công phải đến tranh giành tình cảm với ta." Hắn càng nói càng cảm thấy không có ý tốt.
"Là ta sai rồi, lúc mới vừa viết ta cũng cảm thấy chỗ này quả thật không hợp lý. Phu quân t là đấng nam nhi đỉnh thiên lập địa thì sao có thể làm những hành động xấu hổ đến mức này? Không thích hợp, quả thật không thích hợp, phải sửa, nhất định phải sửa." Ưu điểm lớn nhất của ta chính là quá mức không có cốt khí, tính mệnh quan trọng hơn nhiều.
Sắc mặt của hắn lúc này mới khá hơn một chút nên hình như cũng không có ý định tính toán tiếp với ta.
Ta thấy sắc mặt hắn đã tốt lên liền nhanh chóng đổi "con chó" trong thoại bản thành "ăn mày", ta nghĩ như vậy nghe hợp lý hơn một chút vì dù sao thì hắn cũng tranh giành với người mà không phải giành với chó.
Câu "Hắn quỳ hai đầu gối xuống” cũng được ta vô cùng cẩn thận tỉ mỉ đổi thành " Hắn quỳ một chân quỵ xuống", sau đó tiếp tục chỉnh sửa, như vậy Giang Tầm sẽ không thể tiếp tục bám lấy sai lầm của ta nữa. Tục ngữ có câu, dưới gối nam nhi có vàng vì thế nếu Giang Tầm chỉ quỳ một chân thì tổn thất của hắn cũng không phải quá nhiều. Lại có một câu nói khác là quân tử coi tiền tài như cặn bã, vậy nên hắn đã hiểu được ý này mà vứt bỏ tiền tài dưới gối thì quả thật vô cùng phù hợp với thân phận một vị công tử thanh nhã tử tế của hắn. Cho nên, hiện giờ hình tượng của Giang Tầm trong thoại bản đã biến thành như thế này: Một chân quỳ xuống đè lên vàng bạc, chân còn lại vẫn vô cùng sạch sẽ, quang minh lỗi lạc. Ta viết phức tạp như vậy nhất định sẽ dẫn dắt người đọc không thể không suy nghĩ sâu xa, không hổ là nam chính có điều kiện tốt nhất trong thoại bản của ta.
Ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn sau đó gấp thoại bản lại.
Đã đến giờ ăn cơm, ta đang định ăn uống một hồi thì đột nhiên Giang Tầm kéo lấy tay ta rồi nói: "Vi phu dẫn nàng đi gặp một người."
Ta lắc đầu: "Không muốn đi." Dù sao thì đi ăn cũng quan trọng hơn.
"Nàng không muốn đi gặp mẫu hậu nàng sao?" Vì sợ tai vách mạch rừng nên hắn cúi đầu xuống, dán sát vào hai tai ta nói khẽ.
Ta giật mình một chút nhưng sau đó nhanh chóng tỉnh lại rồi vẫn lắc đầu như trước đó: "Không muốn gặp."
Mẫu hậu chết một cách vô cùng thê thảm, mặc dù ta vô cùng nhớ bà, nhưng ta muốn ăn cơm nước xong rồi mới đi.
"Bà ấy vẫn còn sống."
"Sao?" Đây có lẽ là tin tức tốt nhất ta nghe được sau khi ta và Giang Tầm thành thân, ta lắp bắp nói với hắn, "Không phải mẫu hậu đã bị mang đi tế cờ sao?"
"Ta đã cứu bà ấy một mạng nên không phải tế."
Đột nhiên ta cảm thấy có chút hổ thẹn, thì ra Giang Tầm chính là ân nhân cứu mạng của mẫu tử hai người chúng ta nhưng ta vẫn luôn không biết, hơn nữa vẫn luôn trách lầm hắn, quả thực không phải.
Ta thở dài một hơi, nói: "Đại ân đại đức của phu quân, xem