Chương 26
Edit: Malbec
Mẫu hậu lập tức phải đi, Giang Tầm rất thức thời, để lại không gian riêng tư cho hai ta thân mật nói chuyện.
Mẫu hậu ôm ta vào trong ngực, giống như lúc còn bé, xoa mặt xoa đầu của ta, nói: “Ta vốn định tìm cho A Triêu một vị hôn phu tốt nhất trên đời, cũng không nghĩ tới con lại theo A Tầm. Đừng thấy tiểu tử này miệng lưỡi ác độc nhưng thực ra tâm địa lại rất tốt. Ta đối xử với nó khi còn bé như vậy, nó thấy chết mà không cứu ta cũng là phải. Nghĩ lại thì A Tầm rất xứng với con ta A Triêu, nó trời sinh tích cách cứng cỏi, cho dù phải sống khổ sở qua ngày nhưng vẫn đều có thể vượt qua. Lúc còn nhỏ, ta vốn định làm nó ngã xuống hồ chết đuối, lúc đó nó mới 3 tuổi, ta nhìn thấy nó không biết bơi, từng chút một giãy dụa đến bên bờ, tự mình bò lên. Vào lúc đó ta đã biết bản tính của nó, sau này nhất định có tiền đồ. Có một điểm không tốt là có thù tất báo, có chút tàn nhẫn ác độc. Như vậy mới có khả năng bảo vệ con ta không bị người khác khi dễ.”
Ta nửa tỉnh nửa mê hỏi mẫu hậu: “Vì sao nương phải khiến Giang Tầm chết đuối?”
“Mệnh nương không tốt, thân phận không xứng với phụ thân Giang Tầm, không muốn liên lụy hắn, liền ôm cơ thể đang mang bầu chạy đi. Vậy mà vừa mới sinh A Tầm, đã bị phụ hoàng ngươi cải trang bắt gặp nhìn trúng, mang về trong cung. Phụ hoàng ngươi không giết A Tầm, chỉ một câu bảo ta giải quyết. Ta có thể làm sao? Nếu để hắn bị người ta ức hiếp không bằng chết thì tốt hơn, chết sớm đầu thai sớm, đừng bao giờ vào bụng ta chịu khổ nữa.” Mẫu hậu rủ rỉ nói về chuyện xưa bi thương như vậy, ta không muốn truy cứu bà ấy làm thế nào mà sống sót nữa, là như thế nào mà gương vỡ lại lành với phụ thân Giang Tầm, bởi vì…những chuyện này không còn quan trọng.
Quan trọng là…Giang Tầm cướp đi nương ta, thù này không đội trời chung!
Mẫu hậu có việc, hẹn ta vài ngày nữa gặp lại. Nói xong câu này, dưới sự hộ tống vội vã rời khỏi.
Ta giẫm trên tuyết, đá cục đá về phía trước. Giang Tầm mời ta lên ngựa, ta từ chối: “Không ngồi! Mông đau!”
“Phu nhân muốn đi bộ về? Từ nơi này đi tới phủ sợ rằng một ngày một đêm cũng không đến nơi.”
Ta vì chuyện mẫu hậu còn đang tức giận, tức tối nói: “Vậy để ta đi là được.”
Giang Tầm không nghe ta nói, trực tiếp nâng ta lên, lập tức ôm vào. Dáng người mạnh mẽ của hắn phóng lên ngựa, vung áo khoác một cái, bọc cả ta trong đó. Thúc ngựa phi nước đại.
Trời mẹ! Đau quá đau quá!
Tên này quả nhiên giống như lời nương nói, là một kẻ có thù tất báo!
Ta đón gió tuyết, cổ họng cũng phải khàn đi, gió chui vào trong miệng ta, như đao cắt vậy: “Giang Tầm, cưỡi chậm lại một chút, mông ta sắp thành hai cánh hoa rồi!”
Giang Tầm trầm mặc hồi lâu, không nhịn được mở miệng: “Mông người nào mà không phải hai cánh hoa?”
“…” À.
Có thể là do ta không có học thức, dùng từ thấp kém hơn nhiều so với Giang Tầm, nhảy nhót giống như một tên hề. Suy nghĩ một chút cảm thấy thật tổn thương lòng tự ái, ta tức giận.
Ngay đêm đó, ta ôm chăn đệm thật dày, cùng với con hổ bông của ta đi vào phòng khách ngủ.
Hừ!
Ta cũng không thể lúc nào cũng để Giang Tầm nắm được điểm yếu, như mẫu hậu nói, nam nhân đâu có yêu nữ nhân dễ chinh phục, ai cúi đầu trước, người đó sẽ thua.
Hàng lang khắc hoa âm u, ta đi mấy bước, đặt chân vào hư không. Nhìn lại, Giang Tầm không theo kịp.
Là do ta trốn đi không gây ra động tĩnh đủ lớn sao? Cho nên Giang Tầm không nghe được ta rời đi trong cơn tức giận?
Ta quyết định lượn trở lại, lại rời đi một lần nữa ngay trước mặt hắn.
Ta rón ra rón rén vào nhà, run rẩy hô: “Giang Tầm? Chàng ở trong này không? Ta phải đi, không trở lại… Chàng đừng nhớ ta, dù sao ta cũng không nhớ chàng.”
“Phu nhân muốn đi đâu?”
Cánh cửa phía sau ta đột nhiên bị đóng lại, cài cả chốt cửa.
Ta như bị sét đánh, ôm chăn, có chút không biết phải làm sao.
Nghe thấy giọng nói không có ý tốt của Giang Tầm, ta rất hối hận mình đã kích động nói như vậy.
Ngay sau đó, ta mở mắt nói mò: “Cái chăn này, quả nhiên cần phải phơi phơi dưới ánh trăng mới ấm áp.”
Nói xong, ta đặt lại cái chăn lên giường một lần nữa, một tay đỡ đầu, ngoắc ngón út với Giang Tầm, ánh mắt quyến rũ: “Phu quân~ tới ngủ đi~”
Cái tên Giang Tầm này quá thù dai, hắn bỏ qua ta, hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Phu nhân không trốn nữa hả?”
Ta cười một tiếng: “Chỉ là đùa giỡn với phu quân một chút mà thôi.”
“A, trò đùa này chỉ sợ là mỗi phu nhân cười.”
“Hahaha.” Ta cười cổ vũ. Chuyện này nói cho chúng ta biết không nên tùy ý đùa giỡn, có vài người không đùa giỡn nổi với họ đâu.
Giang Tầm chợt ghé sát vào ta, áp ta vào trong ngực, khí thế lấn át. Lông mi hắn gần trong gang tấc, dường như chỉ cần môi mỏng hé ra một chút là có thể chạm vào gò má ta.
Chỉ là vào lúc này, ta mới phản ứng được vóc dáng mình nhỏ bé bao nhiêu, đi khập khiễng cũng không đến vai Giang Tầm, dễ dàng bị trường sam của hắn che mất.
Tim ta đập rất nhanh, ở cùng nhau lâu rồi nên lá gan cũng lớn hơn, ta lấy được can đảm, nhỏ giọng gọi hắn: “Phu quân?”
Đêm nay Giang Tầm cực kỳ tức giận, không chịu trả lời ta. Hắn đột nhiên nắm lấy hàm dưới của ta, hung dữ nói: “Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo phu nhân, đừng hòng muốn chạy trốn, cũng đừng hòng không từ mà biệt."
Ta không biết hắn phát điên cái gì, chuyển động quai hàm, trả lời hắn: “Trước kia ta muốn chạy trốn, ta là công chúa mất nước, thân phận như vậy đã định ta không thể sống một cách quan minh chính đại được. Phu quân là người tốt, ta không muốn liên lụy chàng, gánh tội danh cất giấu dư nghiệt tiền triều trên lưng, rơi vào kết cục cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Phu quân không ngốc, chàng cũng biết ta không thể ở bên cạnh chàng lâu dài, sớm muộn gì cũng phải đi! Không phải là hôm nay thì là ngày mai, được ngày nào đỡ ngày đó. Phu quân tiếc mạng, ta cũng tiếc mạng, người ta không muốn liên lụy nhất là chàng, chàng lại hết lần này tới lần khác trêu chọc ta!”
Ta cảm thấy đau buồn liền che mặt khóc.
Mẫu hậu còn sống, đây vốn là may mắn trong bất hạnh, nhưng thân phận của chúng ta như vậy thì cần phải mưu tính từng bước, mỗi ngày cẩn