Edit: Malbec
Ban đêm, Giang Tầm đột nhiên ôm ta đang mơ màng vào trong ngực, môi mỏng kề sát tai, khàn giọng nói: “Hai năm qua, A Triêu xa cách vi phu, ban đêm có từng rơi một giọt lệ nào cho ta không?”
Ta thật sự bị vây hãm, mơ hồ không rõ nói với hắn: “Phu quân đừng có ra vẻ, chàng chính là người đàn ông đầu tiên của ta, ta không nhớ chàng thì nhớ ai?”
Giang Tầm nghe xong thật hưởng thụ, cách một khắc hắn đột nhiên bóp mặt ta, giọng nói nghi ngờ: “Ngụ ý của phu nhân là, còn có thể có nam nhân thứ hai? Một người tuy tốt những có nam nhân thứ hai nữa cũng là một chuyện tốt đẹp?”
“…” Từ khi nào mà Giang Tầm trở nên tinh tường như vậy? Ta tặc lưỡi, bỗng chốc không nói nên lời.
Hắn không chịu buông tha cho ta, đột nhiên đè ta vào trong ngực, lưng dán chặt vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn, nóng hầm hập.
Giang Tầm mập mờ nói: “Nếu như đêm nay không giải thích rõ ràng, vi phu sẽ làm nàng tới nơi tới chốn.
May mà đã bãi quan về quê, ngày mai không cần lên triều, có thể dây dưa tận ba ngày với phu nhân.
”
Ta hít sâu một hơi, oán thầm: Giỏi, xem như chàng lợi hại.
Cặp mắt phượng đầy phong tình của Giang Tầm nhìn chằm chằm ta đã lâu, không thấy người trước mắt nói gì, cười nhạt: “Phu nhân đang nghĩ ra cái cớ gì đó để lừa gạt vi phu sao?”
Ta thành thực trả lời: “Còn chưa nghĩ xong…cho ta một khắc nữa.
”
Vừa dứt lời mặt ta lại bị véo lần nữa.
“…” Lòng dạ nam nhân như kim dưới đáy bể.
“Mà thôi, ta đã sớm biết tính tình phu nhân lòng lang dạ sói, việc gì phải tự rước lấy nhục.
”
“Lời này không đúng.
”
“A?”
“Trong lúc phu nhân chết giả, tốt xấu gì ta cũng đã giữ gìn thân thể cho chàng hai năm.
”
“Nếu nàng dám tái giá, ta sẽ ngay